Khuân tảng đá
|
Carrying a block of stone
|
---|
Trời
nhá nhem tối. Tôi thấy một cụ già hì hục khuân một tảng đá, nhấc lên để xuống
đến bốn năm lần mới đem được từ giữa đường đến chỗ bụi cây bên đường mà bỏ đấy.
Tôi lấy làm lạ, chạy lại hỏi thì ông cụ vừa thở vừa nói rằng: “Lão đi lỡ vấp
phải tảng đá này trầy cả chân đau lắm. Nên lão khuân bỏ vào đáy. Sợ cứ để đây
lại có người vấp nữa chăng.”
|
It
was at dusk. I saw an old man laboring with a block of stone, lifting up and
putting down for four or five times before he was able to carry it from the
middle of the road to the bush on the roadside. It was strange to me, I ran to
his place and asked him. He replied to me breathing: “While walking, I
negliegently stumbled on this block of stone and got some scratches and pains
on my feet. So I have moved it myself here for fear that someone else might do
the same thing I did before”.
|
---|
Tôi nghe nói mới nghĩ: “Ông cụ già chịu nhọc mình một chút để đỡ cho người đi đêm trên con đường không vấp phải tảng đá, cũng là một việc làm phúc đáng khen vậy”. |
Hearing
this I said to myself: “The old man has don a little tiring work to preven
others from stumbling on this block of stone while travelling during night
time; that was indeed a meritorious and charitable action”.
|
---|