Friday, October 9, 2015

Amanda Palmer: The art of asking



List of Video
Previous Video
Next Video

(Hít vào, thở ra)
00:28Tôi đã không luôn luôn kiếm sống từ âm nhạc. Khoảng 5 năm sau khi tốt nghiệp từ một trường Đại học mẫu mực, đây là việc tôi làm để kiếm sống. Tôi tự đóng giả làm một bức tượng sống có tên là 8-Foot Bride (Cô Dâu 2.44 mét), và tôi thích nói với mọi người rằng tôi làm điều này để kiếm sống, bởi vì ai cũng luôn luôn muốn biết, những kẻ gàn dở này là ai trong cuộc sống thực? Xin chào. Một ngày nọ tôi tự sơn trắng người mình , rồi đứng trên một chiếc hộp, để một chiếc mũ hay một vỏ lon dưới chân, và khi ai đó ngang qua và bỏ tiền vào, Tôi trao họ một bông hoa và một cái nhìn đắm đuối. Và nếu họ không nhận hoa, Tôi thêm vào một điệu bộ buồn rầu và khao khát khi họ bước đi.
01:22(khán giả cười)
01:26Vì vậy mà tôi đã có những cuộc gặp gỡ sâu sắc nhất với mọi người, đặc biệt là những người cô đơnnhững người trông giống như không nói chuyện với bất cứ ai trong cả mấy tuần, và chúng tôi sẽ nhận được khoảnh khắc đẹp đẽ này khi sự giao tiếp bằng mắt kéo dài, điều được cho phép trên một đường phố, và chúng tôi sẽ kiểu như lạc vào tình yêu một chút Và đôi mắt tôi sẽ nói, "Cám ơn bạn. Tôi hiểu bạn." Và đôi mắt họ sẽ nói, "Chưa ai từng hiểu tôi. Cám ơn bạn."
02:01Và thỉnh thoảng tôi bị quấy rối. Họ la hét từ trong ô tô khi đi ngang qua tôi. "Đi tìm một công việc đi!" Và tôi sẽ, đại loại như, "Đây là công việc của tôi." Nhưng điều đó đau đớn, bởi vì nó làm tôi sợ rằng, theo cách nào đó, tôi đang làm một cái gì đó không giống như một công việc và bất công, đáng xấu hổ. Tôi đã không biết rằng sự giáo dục thực sự mà tôi đang nhận được hoàn hảo như thế nào đối với việc kinh doanh âm nhạc trên chiếc hộp này, và đối với những nhà kinh tế ngoài kia. Bạn có thể thích thú khi biết rằng tôi thực sự đã kiếm được một khoản thu nhập khá là đều, điều này đã khiến tôi sốc Tôi đã không hề có những khách hàng thường xuyên, nhưng gần 60 đô la vào một ngày Thứ Ba, 90 đô la vào một ngày thứ Sáu. Nó thật ổn định.
02:43Và trong khi đó, tôi đi lưu diễn ở địa phương biễu diễn trong một câu lạc bộ đêm với nhóm nhạc của tôi, Dresden Dolls (Những con búp bê Dresden). Đây là tôi chơi piano, một tay trống thiên tài. Tôi đã viết những bài hát, và cuối cùng chúng tôi bắt đầu kiếm đủ tiền điều, nghĩa là tôi đã có thể bỏ việc làm một bức tượng. Và khi chúng tôi bắt đầu đi lưu diễn, tôi thật sự không muốn đánh mất cảm giác kết nối trực tiếp với mọi người, bởi vì tôi yêu điều đó. Vì vậy sau tất cả buổi diễn, chúng tôi sẽ ký chứ ký và ôm những người hâm mộ, và đi chơi, và nói chuyện với họ, và chúng tôi đã làm một cuộc biểu diễn đề nghị mọi người giúp đỡ chúng tôi và tham gia với chúng tôi, và tôi sẽ tìm kiếm những nhạc sĩ và nghệ sĩ địa phương và họ sẽ sắp xếp ở bên ngoài những những cuộc biểu diễn của chúng tôi, và họ sẽ chuyền chiếc mũ quyên góp tiền, và sau đó họ sẽ vào và lên sân khấu biểu diễn cùng chúng tôi, Vì thế nên chúng tôi đã có được bữa tiệc luân phiên của những vị khách ngẫu nhiên, kì quặc này.
03:31Và sau đó mạng xã hội Twitter xuất hiện, và khiến mọi thứ thậm chí còn kì diệu hơn, bởi vì tôi đã có thể hỏi ngay tức thì cho bất cứ điều gì ở bất cứ nơi đâu. Vì vậy tôi sẽ cần một chiếc đàn để luyện tập, và một giờ sau đó tôi ở nhà của một người hâm mộ. Đây là ở Luân Đôn. Mọi người sẽ mang thức ăn tự nấu tới cho chúng tôi ở phía sau sân khấu trên khắp thế giới và cho chúng tôi ăn và ăn với chúng tôi. Đây là ở Seattle. Những người hâm mộ làm ở các viện bảo tàng và cửa hàng hay ở bất cứ không gian công cộng nào sẽ vẫy những bàn tay của họ. nếu tôi quyết định làm một màn biểu diễn ngẫu hững, miễn phí, vào phút cuối cùng. Đây là thư viện ở Aucklang. Vào thứ bảy tôi gửi tin nhắn trên Twitter cho chiếc thùng và mũ này, bởi vì tôi không muốn mang chúng từ Bờ duyên hải phía đông, and chúng đã xuất hiện nhờ anh bạn này chuyển giúp, Chris từ bãi biển Newport, người nói xin chào. Một lần tôi gửi tin nhắn trên Twitter, nơi nào ở Melbourne mà tôi có thể mua một cái ấm rửa mũi? Và một cô ý tá từ một bệnh viện đã lái xe đưa đến ngay lúc đó tới quán cafe tôi đang ngồi, và tôi mua cho cô ấy một cốc sinh tố và chúng tôi ngồi đó nói chuyện về việc điều dưỡng và cái chết.
04:29Và tôi yêu cái kiểu gần gũi ngẫu nhiên này, điều đó thật may mắn, bởi vì tôi du lịch kiểu couchsurfing rất nhiều. Trong những tòa nhà nơi mọi người trong nhóm của tôi nhận phòng riêng của họ nhưng không có mạng không dây, và trong những ngôi nhà tạm bợ của dân nhạc punk mọi người ngồi trên sàn trong một căn phòng không có nhà vệ sinh nhưng lại có mạng không dây, rõ ràng điều này đã khiến lựa chọn này tốt hơn.
04:49(khán giả cười)
04:51Một lần nọ nhóm chúng tôi kéo chiếc xe tải của mình lên tới tận một khu rất nghèo ở Miami và chúng tôi đã khám phá ra người cho chúng tôi ở nhờ đêm đó là một cô gái 18 tuổi, vẫn đang sống ở nhà với gia đình, và gia đình cô là những người di cư không có giấy tờ từ Honduras. Và tối hôm đó, cả gia đình cô đã ngủ trên những chiếc ghế bành và cô ấy ngủ với mẹ để cho chúng tôi có thể ngủ trên giường của họ Và tôi đã nằm đó và nghĩ, những con người này có ít quá. Điều này có công bằng không? Và vào buổi sáng, mẹ cô đã dạy chúng tôi cách làm món bánh tortilla (bánh Mê xi cô) và mong muốn tặng tôi một quyển sách kinh thánh, và bà kéo tôi sang một bên và nói với tôi bằng giọng tiếng Anh ngọng nghịu , "Âm nhạc của cháu đã giúp con gái bác rất nhiều. Cám ơn cháu đã ở lại đây. Chúng ta đều rất biết ơn cháu." Và tôi đã nghĩ, thế này là công bằng. Vậy đó.
05:52Một vài tháng sau đó, tôi đang ở Manhattan, tôi đã viết trên Twitter để tìm một cái nhà trọ, và vào nửa đêm, Tôi đang bấm chuông cửa ở khu Lower East Side, và tôi bỗng nhận ra là tôi chưa từng điều này một mình cả. Tôi luôn luôn ở cùng với ban nhạc hoặc nhóm bạn của tôi. Đây có phải là điều ngốc nghếch mà mọi người làm? (Khán giả cười) Đây có phải là cách những người ngốc nghếch chết? Và trước khi tôi có thể thay đổi ý định, cách cửa bật mở. Cô ấy là một nghệ sĩ. Anh ấy là một tay viết bài về tài chính cho hãng tin Reuters, và họ đang rót cho tôi một cốc rượu vang đỏ và chuẩn bị bồn tắm cho tôi,và tôi đã có hàng nghìn đêm như thế và như thế.
06:24Do vậy tôi trượt ghế bành (dạng du lịch bụi và ngủ nhờ) rất nhiều. Tôi cũng trượt trên đám đông rất nhiều. Tôi cho rằng trượt ghế bành và trượt đám đông về cơ bản hai việc đó tương tự nhau. Bạn đang rơi vàochỗ khán giả và bạn đang tin tưởng lẫn nhau. Một lần tôi đã hỏi một bạn nhạc mở mà của tôi rằng họ có muốn đi ra ngoài vào chỗ đám đông và quyên góp tiền để cho bản thân họ thêm một ít tiền, điều mà tôi đã làm rất nhiều. Và như thường lệ, bạn nhạc đã rất phấn khích, nhưng có một người trong ban nhạc đã bảo tôi rằng anh ta không thể nào đẩy bản thân ra ngoài đó được. Việc đứng đó với chiếc mũ có cảm giác giống như đang ăn xin, Và tôi đã nhận ra nỗi sợ của anh ta về "Điều này có công bằng không?" và " Hãy đi kiếm một công việc."
07:06Và trong khi đó, ban nhạc của tôi đang ngày càng lớn dần. Chúng tôi đã kí hợp đồng với một nhãn hiệu lớn. Và âm nhạc của chúng tôi là sự kết hợp giữa nhạc punk và cabaret. Nó không dành cho tất cả mọi người. Ồ, có thể nó dành cho bạn. Chúng tôi ký, và tất cả sự quảng cáo này giới thiệu cho đĩa hát tiếp theo của chúng tôi. Và nó được tung ra và bán được khoảng 25,000 đĩa trong vài tuần đầu, và công ty sản xuất xem đây là một sự thất bại.
07:33Và tôi kiểu như,"25000, đó không phải là nhiều sao?"
07:35Họ kiểu như, "Không, doanh thu đang giảm. Đây là một sự thất bại." Và họ bỏ đi.
07:40Ngay lúc đó, Tôi đang ký và ôm khán giả sau một buổi biểu diễn, và một người đàn ông đến chỗ tôi và đưa cho tôi một tờ 10 đô, và anh ta nói, "Tôi xin lỗi, tôi đã sao CD của cô từ một người bạn." (Khán giả cười) "Nhưng tôi đã đọc blog của cô, và tôi biết cô ghét cái hãng thu âm đó. Tôi chỉ muốn cô có số tiền này."
08:02Và điều này bắt đầu xảy ra liên tục. Tôi trở thành chiếc mũ sau mỗi cuộc biểu diễn của chính mình,nhưng tôi phải đứng đó về mặt thể chất và nhận sự giúp đỡ từ mọi người, và khồng như người đàn ông trong ban nhạc mở màn, Tôi đã thực sự luyện tập đứng trên đó rất nhiều. Cám ơn.
08:21Và đây là khoảnh khắc tôi quyết định Tôi sẽ chỉ đưa âm nhạc của mình miễn phí lên mạng bất cứ khi nào có thể, do vậy, nó giống như Metallica đằng này, Napster (trang chia sẻ nhạc số), xấu; Amanda Palmer đằng này, và tôi sẽ khuyến khích tải torrent, dowload, chia sẻ nhưng tôi sẽ xin được giúp đỡ bởi vì tôi đã nhìn thấy cách này hiệu quả trên đường phố. Do vậy tôi đã đấu tranh rời khỏi hãng thu âm và bắt đầu dự án tiếp theo với ban nhạc mới của tôi, ban nhạc Grand Theft Orchestra, Tôi chuyển sang kêu gọi quyên góp, và tôi đã lao vào hàng nghìn những kết nối tôi đã tạo ra trước đó và tôi đã đề nghị khán giả bắt tôi.Và mục tiêu là 100,000 đô la Những người hâm mộ của tôi đã trao tôi gần 1.2 triệu, đó là dự án quyên góp cho âm nhạc lớn nhất cho tới bây giờ
09:07(khán giả vỗ tay)
09:11Và bạn có thể thấy bao nhiêu người tham gia ủng hộ. Khoảng 25,000 người.
09:19Rồi phương tiện truyền thông đã hỏi tôi, "Amanda à, nền kinh doanh âm nhạc đang thất bát mà cô lại khuyến khích sự sao chép. Cô đã khiến những con người này trả tiền cho âm nhạc như thế nào vậy?" Và câu trả lời thật sự là, tôi đã không bảo họ. Tôi thỉnh cầu họ. Và xuyên suốt mỗi hành động thỉnh cầu mọi người, Tôi đã kết nối với họ, và khi bạn kết nối với mọi người, họ muốn được giúp đỡ bạn. Điều này có vẻ khác thường đối với rất nhiều nghệ sĩ. Họ không muốn hỏi xin điều gì hết. Nhưng điều đó không dễ dàng. Không dể dàng để xin. Và rất nhiều nghệ sĩ gặp rắc rối vời điều này. Hỏi xin khiến bạn tổn thương.
09:57Và tôi đã nhận được rất nhiều sự chỉ trích trên mạng sau khi dự án Kichstarter của tôi phát triển để tiếp tục những cuộc quyên góp điên rồ của tôi, đặc biệt để mời các nhạc sĩ những người là người hâm mộ nếu họ muốn tham gia cùng chúng tôi trên sân khấu một vài bài hát được đổi với tình yêu và những chiếc vé và bia, và đây là một hình ảnh bị sửa đổi được dựng lên về tôi trên một trang web. Và điều này làm tổn thương theo một cách thật sự quen thuộc. Và mọi người nói, "Cô không được phép xin kiểu giúp đỡ đó thêm nữa," thật sự đã nhắc tôi về đám người đang ngồi trong xe mà hét lên," Hãy kiếm một công việc đi." Bởi vì họ đã không ở cùng với chúng tôi trên vỉa hè, và họ không thể thấy sự trao đổi xảy ra giữa tôi và đám đông của tôi, một sự trao đổi rất công bằng đối với chúng tôi nhưng lại khác thường đối với họ.
10:49Vì vây đây là một công việc khá là không an toàn. Đây là bữa tiệc ủng hộ dự án Kickstarter của tôi ở Bec-lin. Vào cuối buổi tối, tôi cởi bỏ quần áo và để mọi người vẽ lên. Bây giờ để tôi nói với các bạn điều này, nếu bạn muốn trải nghiệm cảm giác tin cậy người lạ theo bản năng, tôi gợi ý cách này, đặc biệt nếu những người lạ đó là những người Đức đang say xỉn. Đây là sự kết nối người hâm mộ mức độ cực kỳ cao, bởi vì điều tôi đã thật sự nói ở đây là, tôi tin bạn nhiều đến mức này. Tôi có nên không? Hãy cho tôi thấy.
11:24Trong hầu hết lịch sử loài người, các nhạc sĩ, các nghệ sĩ, họ là một phần của cộng đồng, những người kết nối và những người mở đường, không phải là những ngôi sao không chạm vào được. Người nổi tiếng là nói đến rất nhiều người yêu bạn từ một khoảng cách nào đó, nhưng Internet và nội dung cái mà chúng ta có thể tự do chia sẻ trên đó đang đưa chúng ta trở về. Đó là về một vài người yêu bạn rất gầnvà về những người đó là đủ rồi. Vì vậy rất nhiều người bị làm bối rối bởi ý nghĩ về không có cái bảng giá chắc chắn nào, Họ nhìn nó như một rủi ro không thể dự đoán trước được, nhưng những điều tôi đã làm,dự án Kickstarter, đường phố, chuông cửa, tôi không xem những thứ này là rủi ro. Tôi xem chúng như sự tin cậy. Bây giờ, những công cụ trên mạng khiến sự trao đổi dễ dàng và bản năng như đường phố vậy,chúng đang tới đó. Nhưng những công cụ hoàn hảo sẽ không giúp chúng ta nếu chúng ta không thể đối diện với nhau và trao và nhận một cách không sợ hãi, nhưng, quan trọng hơn, là xin mà không xấu hổ, ngại ngùng.
12:32Sự nghiệp âm nhạc của tôi được dành để cố gắng gặp gỡ mọi người trên Internet với cách tôi có thể làm trên chiếc hộp, vì vậy, viết blog và twitter không chỉ là về các ngày tháng lưu diễn và video mới của tôi mà còn về công việc và nghệ thuật của chúng tôi và những nỗi sợ, những cuộc đi chơi, những lỗi lầm của chúng tôi, và chúng tôi nhìn thấy nhau. Và tôi nghĩ rằng khi chúng ta thật sự nhìn thấy nhau, chúng ta muốn giúp đỡ nhau.
13:01Tôi nghĩ mọi người đã và đang bị ám ảnh với câu hỏi sai lầm, là, "chúng ta khiến mọi người trả tiền cho âm nhạc bằng cách nào"? Nếu như chúng ta bắt đầu hỏi, "Chúng ta để mọi người trả tiền cho âm nhạc bằng cách nào?"
13:16Cám ơn.
13:19(Khán giả vỗ tay)