Friday, October 9, 2015

Brené Brown: Listening to shame



List of Video
Previous Video
Next Video

Tôi sẽ nói với các bạn một chút về bài nói của tôi tại TEDxHouston Tôi thức dậy vào buổi sáng ngày hôm sau khi tôi thực hiện bài nói đó với sự dễ tổn thương bị đọng lại tồi tệ nhất trong đời mình. Và thực sự là tôi đã không rời khỏi nhà trong khoảng ba ngày.
00:30Lần đầu tôi rời khỏi nhà là hẹn ăn trưa với một người bạn. Khi tôi bước vào, cô ấy đã ngồi tại bàn. Tôi ngồi xuống và cô ấy nói rằng, "Chúa ơi, cậu trông tệ quá." Tôi đáp "Cám ơn cậu. Mình thực sự cảm thấy -- đầu óc mình chẳng thể hoạt động nổi" Và cô ấy hỏi tôi "Có chuyện gì vậy?" Tôi đáp "Mình đã nói chuyện trước 500 người rằng mình trở thành một nhà nghiên cứu để tránh tính dễ bị tổn thương. Và khi dữ liệu của mình cho thấy rằng sự tổn thương như là một bản chất tất yếu để sống bằng cả trái tim,mình đã nói với 500 người này rằng mình đã suy sụp. Mình chiếu một slide có chữ Suy sụp trên đó.Không hiểu sao mình lại nghĩ rằng đó là một ý tưởng hay?" (Cười)
01:17Và cô ấy nói "Mình đã xem trực tuyến bài nói của cậu. Đó không thực sự là cậu. Nó khác một chút so với những gì cậu thường làm. Nhưng bài nói rất tuyệt." Và tôi đã nói rằng, "Điều này không thể xảy ra.YouTube, họ sẽ đưa nó lên YouTube Và rồi chúng ta sẽ nói về việc 600 rồi 700 người sẽ xem nó. (Cười)Cô ấy nói "Chà, mình nghĩ bây giờ đã quá trễ rồi."
01:42Và tôi nói với cô ấy rằng "Cho mình hỏi cậu một điều." Cô ấy trả lời "Được" Và tôi nói rằng "Cậu có nhớ khi còn học đại học chúng ta thực sự hơi thiếu suy nghĩ và đại loại là khùng khùng không" Cô ấy trả lời "Ừ" Tôi nói tiếp "Cậu có nhớ khi chúng ta để lại một lời nhắn thực sự rất tệ trong máy trả lời tự động của bạn trai cũ không? Rồi sau đó chúng ta đã phải đột nhập vào phòng ký túc xá của hắn ta để xóa đoạn băng đó đi không?" (Cười) Và cô ấy đi "Ồ ....không." (Cười) Vì thế dĩ nhiên, điều duy nhất tôi có thể nghĩ đến để nói vào lúc này là, "Ừ, mình cũng không. phải...mình cũng không."
02:16Và tôi tự nhủ với bản thân mình, "Brene, mình đang làm gì vậy? Mình đang làm gì đây? Tại sao mình lại nghĩ đến chuyện này? Mình mất trí rồi hả? Mấy chị/em của mình sẽ rất giỏi về điều này." Rồi tôi đưa mắt nhìn lại cô ấy và rồi cô ấy hỏi, "Cậu thực sự sẽ cố đột nhập vào và lấy cắp đoạn video đó trước khi họ đưa nó trên YouTube sao?" Và tôi trả lời "Mình chỉ đang nghĩ một chút về việc đó thôi." (Cười) Cô ấy nói "Cậu đúng là điển hình của dễ bị tổn thương nhất trên đời." (Cười) Sau đó tôi nhìn cô ấy và tôi đã nói điều gì đó tại thời điểm đó thì là hơi nói quá một chút nhưng sau cùng lại thấy giống với tiên đoán hơn.Tôi nói, "Nếu 500 trở thành 1,000 hoặc 2,000 đời mình thế là hết." (Cười) Tôi không có kế hoạch dự phòng cho 4 triệu người.
03:12(Cười)
03:16Và cuộc sống của tôi đã kết thúc khi điều đó xảy ra. Có lẽ phần khó nhất về sự kết thúc cuộc đời của tôilà tôi đã học được điều gì đó rất khó khăn về bản thân mình, và đó là, nhiều như tôi cảm thấy thất vọngvề việc không thể mang công việc của mình ra với thế giới có một phần trong tôi đang làm việc rất chăm chỉ để nó nằm trong tầm kiểm soát để tránh bị nhòm ngó. Nhưng tôi muốn nơi về những gì tôi đã học.
03:46Có hai điều mà tôi đã học được trong năm qua. Điều đầu tiên là tính dễ bị tổn thương không phải là sự yếu đuối. Và quan niệm cho rằng tính dễ tổn thương là sự yếu đuối là hết sức nguy hiểm. Cho phép tôi hỏi các bạn một cách trung thực -- và tôi cũng cảnh báo các bạn điều này. Tôi được đào tạo là một nhà trị liệu bởi vậy tôi có thể kiên nhẫn chờ bạn trả lời -- vì thế nếu bạn có thể thì chỉ việc giơ tay lên, điều đó thật tuyệt vời -- bao nhiêu người trong số các bạn trung thực mà nói, khi bạn nghĩ về việc làm một điều gì đó dễ bị công kích hay nói điều gì đó có thể gây tổn thương cho bạn, đều nghĩ rằng "Chúa ơi, dễ bị tổn thương đúng là yếu đuối. Đây là sự yếu đuối?" Bao nhiêu các bạn nghĩ rằng dễ bị tổn thương đồng nghĩa với việc yếu đuối? Phần đông các bạn. Bây giờ cho phép tôi hỏi các bạn câu hỏi này: Tuần trước tại TED, bao nhiêu trong số các bạn khi thấy tính dễ bị tổn thương dâng cao ở đây, nghĩ rằng nó chính là sự can đảm? Dễ bị tổn thương không phải là sự yếu đuối. Tôi định nghĩa tính dễ bị tổn thương như là một sự mạo hiểm, sự bộc lộ và tính không chắc chắn về mặt cảm xúc Nó khích động cuộc sống mỗi ngày của chúng ta. Và tôi có một niềm tin -- đây là năm thứ 12 tôi thực hiện nghiên cứu này -- rằng sự dễ bị tổn thương là thước đo chính xác nhất của lòng dũng cảm -- hãy dễ tổn thương, hãy để chúng ta được thấy, hãy thành thật.
05:09Một trong những điều kỳ lạ đã xảy ra là sau bài nói về tính dễ tổn thương tại TED của tôi lan đi nhanh chóng, tôi đã nhận được nhiều lời đệ nghị diễn thuyết ở khắp nơi trên thế giới -- mọi người từ các cuộc họp phụ huynh và trường học cho đến các công ty trong bảng xếp hạng Fortune 500 (500 công ty lớn nhất Hoa Kỳ) Và rất nhiều cuộc gọi đến như thế này, "Xin chào Tiến sỹ Brown, chúng tôi rất thích bài nói của cô ở TED. Chúng tôi muốn mời cô đến đây và diễn thuyết. Chúng tôi rất cảm kích nếu cô không đề cập đến sự dễ bị tổn thương hay sự xấu hổ." (Cười) Vậy các anh muốn tôi nói về cái gì? Có ba câu trả lời lớn. Thành thực nói với các bạn rằng đây là những điều chính yếu từ lĩnh vực kinh doanh: sự cải tiến, sự sáng tạo và thay đổi. Vì vậy cho phép tôi công khai ý kiến của mình về điều này đó là, tính dễ bị tổn thương chính là nơi sinh ra sự cải tiến, tính sáng tạo và thay đổi. (Vỗ tay) Sáng tạo là làm ra một thứ gì đómà chưa từng tồn tại trước đó. Không có gì dễ bị tổn thương hơn điều đó. Thích ứng với sự thay đổi là tất cả về sự dễ bị tổn thương.
06:21Điều thứ hai, bổ sung vào hiểu biết sau cùng rằng mối quan hệ giữa sự dễ bị tổn thương và lòng can đảm, điều thứ hai tôi học được là đây: Chúng ta phải nói về sự xấu hổ. Và tôi sẽ thành thực với các bạnKhi tôi trở thành một "nhà nghiên cứu về tính dễ bị tổn thương" và đã trở thành trung tâm nhờ bài nói tại TED -- và tôi không đùa đâu.
06:48Tôi sẽ cho các bạn một ví dụ. Khoảng ba tháng trước, tôi đang ở trong một cửa hàng bán đồ thể thao để mua kính bảo hộ và thiết bị bảo vệ ống quyển và tất cả những thứ mà các bậc cha mẹ thường mua tại cửa hàng bán đồ thể thao. Cách xa chừng 30m, đây là những gì tôi nghe thấy: "Vulnerability TED! Vulnerability TED!" (Cười) Tôi là người Texas thế hệ thứ năm Phương châm của gia đình chúng tôi là "Lock and load" (tức: luôn chuẩn bị sẵn sàng để chiến đấu) Tôi không tự nhiên là một là nhà nghiên cứu về tính dễ bị tổn thương. Vì vậy tôi chỉ cứ bước đi, và cô ta đã trong tầm ngắm sẵn sàng của tôi. (Cười)Và rồi tôi nghe thấy "Vulnerability TED!" Tôi quay lại, bước đến "Xin chào" Cô ấy ở ngay đây và trò chuyện, "Cô chính là nhà nghiên cứu về sự xấu hổ, người đã bị suy sụp" (Cười) Lúc này, các bậc cha mẹ kiểu như kéo những đứa trẻ lại gần. "Nhìn xem." Và lúc này tôi rất mệt mỏi. Tôi nhìn cô ấy và nói rằng"Bài nói đó thực sự là sự thức tỉnh trong tâm hồn"
08:00(Cười)
08:02(Vỗ tay)
08:04Cô ấy quay lại nhìn tôi và làm như thế này, "Tôi biết." Và cô ấy nói, "Chúng tôi đã xem bài nói của chị trên TED ở câu lạc bộ sách của tôi. Rồi chúng tôi đã đọc sách của chị và chúng tôi đổi tên cho câu lạc bộ sách của mình là 'The Breakdown Babes.'" (tạm dịch "Những cô gái trẻ ngây thơ bị suy sụp") Và cô ấy nói rằng "Cụm từ của chúng tôi là: "Chúng ta suy sụp và cảm giác ấy thật tuyệt vời" (Cười) Từ đó, bạn có thể hình dung tôi như thế nào trong cuộc họp ở công ty.
08:36Khi tôi trở thành "Vulnerability TED", như một nhân vật hành động -- kiểu như Ninja Barbie, nhưng tôi là "Vulnerability TED" -- Tôi nghĩ rằng tôi sẽ để lại những xấu hổ đó đằng sau, vì tôi đã trải qua sáu năm nghiên cứu về sự xấu hổ trước khi tôi thực sự bắt đầu viết và nói về sự dễ bị tổn thương. Tôi nghĩ, cảm tạ Chúa, vì sự xấu hổ là đề tài khủng khiếp này, nên không có ai muốn nói về nó. Đây là cách tốt nhất để mọi người không bắt chuyện để nói trên máy bay. "Cô làm nghề gì?" "Tôi nghiên cứu về sự xấu hổ" "Ồ".(Cười) Và tôi thấy anh đó. (Cười)
09:13Để tiếp tục cho đến hết năm vừa rồi, tôi được nhắc về một quy tắc cơ bản -- không phải là một quy tắc nghiên cứu, nhưng là một mệnh lệnh về đạo đức từ sự giáo dục của bản thân rằng -- bạn phải tiếp tục làm những gì mà bạn thành công. Và tôi đã không học về sự dễ bị tổn thương lòng can đảm, sự sáng tạo và cải tiến từ việc nghiên cứu về tính dễ bị tổn thương. Tôi học những điều này từ nghiên cứu về sự xấu hổ. Và vì vậy tôi muốn các bạn bước vào sự xấu hổ. Các nhà phân tích tâm lý học gọi sự xấu hổ là đầm lầy của tâm hồn. Và chúng ta sẽ bước vào cái đầm lấy đó bây giờ. Mục đích để không bước vào trong và xây một ngôi nhà để sống trong đó. Là hãy mang giày cao su và bước qua và tìm đường ở xung quanh. Đây là lý do tại sao.
10:11Chúng ta đã nghe cuộc kêu gọi thuyết phục chưa từng có để có một cuộc đối thoại ở đất nước này, và tôi nghĩ, nói chung rằng là đó là vấn đề xung quanh chủng tộc, phải không? Đúng không? Chúng ta đã nghe về về nó. Đúng không? Không thể có cuộc trò chuyện đó mà không có sự xấu hổ, vì các bạn không thể nói về chủng tộc mà không nói về đặc quyền. và khi người ta bắt đầu nói về đặc quyền, họ bị tê liệt bởi sự xấu hổ. Chúng ta đã nghe một giải pháp đơn giản và tuyệt vời để không giết người trong các cuộc phẫu thuật là có một danh sách kiểm tra. Các bạn không thể sửa chữa vấn đề mà không chỉ ra sự xấu hổ, vì khi họ dạy cho những con người này làm thế nào để khâu vết thương, họ cũng được dạy cách để tự khâu sự đáng giá của bản thân mình để nắm hết mọi quyền lực. Và những con người nắm giữ hết quyền lực này không cần danh sách kiểm tra
10:58Và tôi đã phải viết ra tên của anh chàng TED Fellow này để không đọc lộn tên anh ấy ở đây. Myshkin Ingawale, hy vọng anh giúp tôi đọc đúng. (Vỗ tay) Tôi đã thấy anh chàng TED Fellows trong ngày đầu tiên ở đây. Anh ấy đến và giải thích về việc làm thế nào mà anh ấy có động lực sáng tạo nên những kỹ thuật giúp kiểm tra thiếu máu vì con người đang chết một cách vô cớ. Và anh ấy nói "Tôi thấy được nhu cầu này. Và chị biết tôi đã làm gì không? Tôi đã thực hiện nó." Và mọi người vỗ tay nhiệt liệt, kiểu như nói rằng "Phải!" Và anh ấy nói "Và nó không thành công. Sau đó tôi đã phải làm thêm 32 lần nữa, và rồi nó đã hoạt động."
11:35Bạn biết bí mật lớn về TED là gì không? Tôi không thể đợi để nói với mọi người điều này. Tôi đoán ngay lúc này đây tôi đang làm điều đó rồi. (Cười) Đây giống như là một hội nghị về sự thất bại. Không, không phải. (Vỗ tay) Bạn biết tại sao nơi này lại tuyệt vời không? Bởi vì rất ít người ở đây sợ bị thất bại. Và không ai ở trên sân khấu này tôi đã thấy cho đến nay mà chưa từng thất bại. Tôi đã từng thất bại một cách thê thảm, nhiều lần. Tôi không nghĩ thế giới hiểu điều này chính vì sự xấu hổ.
12:09Có một đoạn trích dẫn từ bài diễn văn của cựu tổng thống Theodore Roosevelt. đã cứu tôi trong năm qua. Nhiều người biết đến nó với tên gọi "Con người trên Đấu trường" Và nó như thế này: "Vinh quang không thuộc về những kẻ hay chỉ trích phê phán, kẻ huênh hoang rằng mọi việc lẽ ra phải được làm tốt hơn nữa và chỉ ra rằng người ta đã vấp ngã thế nào, Vinh quang thuộc về những con người đã chiến đấu thực sự trên đấu trường với khuôn mặt thấm đẫm bụi bặm, mồ hôi và cả máu. Người chiến đấu anh dũng ở trên đấu trường, để giành được chiến thắng huy hoàng hay đã thất bại thảm hại, nhưng dù anh ấy có thất bại, anh ấy có vấp ngã anh ta cũng thất bại một cách dũng cảm đáng ngưỡng mộ."
12:49Và đó là những gì mà buổi hội thảo đối với tôi là như thế nào. Đó chính là những gì về cuộc sống, về việc dám mạo hiểm ra sao. về việc ở trên đấu trường. Khi bạn bước lên đấu trường và đặt bàn tay lên cửabạn nghĩ rằng "Tôi sẽ bước vào và tôi sẽ cố gắng làm điều này." sự xấu hổ như một con quái vật nói rằng "Uhm, Uhm. Ngươi không đủ tốt. Ngươi chưa từng hoàn tất khóa MBA. Ngươi bị vợ bỏ. Ta biết cha Ngươi thực sự không ở Luxembourg, ông ta đang ở nhà tù Sing Sing. Ta biết những gì xảy đến với Ngươi khi Ngươi lớn lên. Ta biết Ngươi không nghĩ rằng Ngươi đủ xinh đẹp hay đủ thông minh hoặc khéo léo, đủ quyền lực. Ta biết cha Ngươi không bao giờ chú ý thậm chí dù Ngươi trở trở thành CFO"Sự xấu hổ là điều đó.
13:31Và nếu chúng ta có thể làm nó lắng lại rồi bước vào và nói "Tôi sẽ làm điều này, chúng ta sẽ tìm và những kẻ chỉ trích mà chúng ta thấy bới móc và cười nhạo nhưng 99 phần trăm thời gian là những kẻ cười nhạo ấy là ai? Chúng ta. Sự xấu hổ làm thành hai thước băng lớn -- "không bao giờ đủ tốt" và nếu bạn có thể nói ra điều này, "Bạn nghĩ bạn là ai?" Hiểu về sự xấu hổ có nghĩa là nó không phải là tội lỗi.Sự xấu hổ tập trung vào bản thân, cảm giác tội lỗi tập trung vào hành vi. Sự xấu hổ là "Tôi tệ thật." Cảm giác tội lỗi là "Tôi đã làm điều gì đó xấu." Bao nhiêu người trong số các bạn, nếu các bạn làm điều đó gây tổn thương cho tôi, sẽ sẵn sàng nói rằng "Tôi xin lỗi. Tôi đã sai?" Bao nhiêu người trong số các bạn sẽ sẵn sàng nói như thế? Cảm giác tội lỗi: Tôi xin lỗi. Tôi đã làm sai. Sự xấu hổ: "Tôi xin lỗi. Tôi là một sai lầm.
14:24Có một sự khác biệt rất lớn giữa sự xấu hổ và cảm giác tội lỗi. Và đây là những gì bạn cần biết. Sự xấu hổ có liên quan chặt chẽ với sự nghiện ngập, thất vọng, bạo lực, tính hung bạo, đe dọa, tự tử, rối loạn ăn uống. Và đây là những gì bạn cần phải biết nhiều hơn. Cảm giác tội lỗi tương quan nghịch với những điều đó. Khả năng nắm giữ một thứ gì đó mà chúng ta đã làm hoặc không làm đối ngược lại với thứ mà chúng ta muốn trở thành là vô cùng dễ thích ứng. Nó không thoải mái, nhưng nó thích ứng tốt.
14:58Một điều khác nữa mà bạn cần biết về sự xấu hổ là nó hoàn toàn phân biệt theo giới tính. Nếu sự xấu hổ được gột rửa trong tôi và trong chúa, thì cả hai cảm nhận như nhau. Mọi người ngồi ở đây đều biết đến sự ấm áp trong chính sự xấu hổ. Chúng ta gần như chắc chắn rằng chỉ có những người chưa trải qua sự xấu hổ là những người không có khả năng kết nối hay đồng cảm. Điều đó có nghĩa là, phải, tôi có một chút xấu hổ; không, tôi là một kẻ thái nhân cách (người không có cảm xúc). Vì vậy tôi sẽ chọn là, đúng, bạn có một chút xấu hổ. Cả nam giới và nữ giới đều cảm nhận sự xấu hổ như nhau. nhưng nó lại phân biệt giữa nam với nữ.
15:32Đối với phụ nữ, ví dụ hay nhất mà tôi có thể cho bạn thấy là đoạn quảng cáo nước hoa Enjoli: "Em có thể phơi đồ, chuẩn bị gói ghém bữa trưa, hôn các con, và làm việc cho đến 8:55. Em vẫn có thể đi làm để nuôi sống gia đình mình và không bao giờ khiến anh quên rằng anh là một người đàn ông." Đối với phụ nữ, sự xấu hổ là làm tất cả điều đó, làm một cách hoàn hảo và không bao giờ để người khác thấy bạn đang đổ mồ hôi. Tôi không biết bao nhiêu nước hoa bán được nhờ quảng cáo này, nhưng tôi đảm bảo với bạn, nó khiến rất nhiều thuốc chống trầm cảm và chống lo âu được bán ra. (Cười) Sự xấu hổ, đối với phụ nữ, là một mạng lưới của những kỳ vọng về cạnh tranh, mâu thuẫn và không thể đạt được về việc phải trở thành người như thế nào. Và nó là chiếc áo khoác được ủi phẳng lì.
16:22Đối với đàn ông, sự xấu hổ không phải là một đống những kỳ vọng cạnh tranh, mâu thuẫn Sự xấu hổ chỉ có một thứ, đó là không bị nhận thấy là gì? Yếu đuối. Tôi đã không phỏng vấn nam giới trong suốt bốn năm đầu của nghiên cứu. Và cho đến khi một người đàn ông nọ nhìn tôi vào ngày nọ sau khi ký tặng sách, nói với tôi rằng "Tôi rất thích những gì cô nói về sự xấu hổ, tôi rất tò mò vì sao cô không đề cập đến nam giới." Và tôi đáp rằng "Tôi không nghiên cứu nam giới." Anh ta nói "Tiện nhỉ." (Cười) Tôi hỏi "Tại sao?" Và anh ta nói "Vì cô nói để tỏ mình, kể những chuyện của chúng ta, để dễ bị tổn thương. Nhưng cô có thấy những quyển sách cô vừa ký tặng là cho vợ và ba đứa con gái của tôi?" Tôi nói "Vâng." "Họ thà thấy tôi đau đớn đến chết nhưng vẫn cố tỏ ra mạnh mẽ hơn là nhìn tôi gục ngã. Khi chúng tôi tỏ mình và trông dễ bị tổn thương chúng tôi sẽ bị phản kháng ngay lập tức. và đó không phải là từ những người bạn, các huấn luận viên hay những ông bố, vì phụ nữ là người gây áp lực cho tôi hơn tất cả ai khác trong cuộc đời tôi."
17:28Vì vậy tôi bắt đầu phỏng vấn nam giới và hỏi những câu hỏi. Và điều tôi học được là: Bạn chỉ cho tôi một người phụ nữ có thể thực sự ngồi bên cạnh người đàn ông mà anh ấy đang trong tình cảnh dễ bị tổn thương hay sợ hãi, tôi sẽ chỉ cho bạn người phụ nữ đã làm được công việc đáng ngưỡng mộ. Bạn chỉ cho tôi một người đàn ông có thể ngồi bên cạnh một người phụ nữ khi cô ấy quá mệt mỏi về mọi thứ, và cô ấy không thể làm gì thêm nữa, thì phản ứng đầu tiên của anh ấy không phải là, "Anh sẽ dỡ chén bát trong máy rửa chén ra," mà cần anh ấy thực sự lắng nghe -- vì đó là tất cả những gì phụ nữ chúng tôi cần -- Như thế tôi sẽ chỉ cho bạn chàng trai có thể làm được rất nhiều việc.
18:02Sự xấu hổ là một vấn đề chung trong văn hóa của chúng ta. và để thoát khỏi mặc cảm về sự xấu hổ, để có thể tìm đường quay trở lại với nhau, chúng ta phải hiểu nó tác động lên chúng ta như thế nào và nó tác động ra sao đến cái cách mà chúng ta làm cha mẹ cách chúng ta làm việc, cách chúng ta nhìn nhận lẫn nhau. Trong một vài nghiên cứu của Mahalik tại trường đại học Boston. Anh ấy hỏi rằng, phụ nữ cần phải làm những gì để phù hợp với chuẩn mực đối với người phụ nữ? Các trả lời nhiều nhất tại đất nước này là: xinh đẹp, gầy, thùy mị và sử dụng mọi nguồn lực sẵn có cho vẻ bề ngoài. Khi chúng tôi hỏi về nam giới, nam giới ở đất nước này cần phải làm gì để phù hợp với những chuẩn mực đối với nam giớicâu trả lời là: luôn luôn kiểm soát được sự biểu lộ cảm xúc, công việc là hàng đầu, theo đuổi sự nghiệp và luôn mạnh mẽ.
18:53Nếu chúng ta đang tìm đường quay lại với nhau, chúng ta phải hiểu và biết đồng cảm, bởi vì sự đồng cảm là thuốc giải độc cho sự xấu hổ. Nếu bạn đặt sự xấu hổ trên một đĩa Petri (đĩa nuôi cấy tế bào) thì nó cần ba thứ để phát triển theo cấp số nhân: tính bí mật, sự im lặng và sự phán xét. Nếu bạn đặt cùng lượng sự xấu hổ đó trên một chiếc đĩa Petri và tiêu diệt nó bằng sự đồng cảm, thì nó không thể sống sót. Ba từ mạnh nhất khi chúng ta đang ở trong cuộc đấu tranh đó là: tôi cũng vậy
19:18Và vì vậy tôi sẽ để lại cho các bạn suy nghĩ này. Nếu chúng ta đang tìm đường để quay trở về với nhau,sẽ có sự dễ bị tổn thương ở trên con đường đó. Và tôi nghĩ rằng đứng ngoài đấu trường thật hấp dẫn, vì tôi nghĩ rằng tôi đã làm điều này suốt cả đời mình, và nghĩ đến bản thân mình, tôi sẽ bước vào đó và đá đít một số người khi tôi không còn sợ một ai và khi tôi hoàn hảo. Và điều này thật hấp dẫn. Nhưng sự thật là nó chẳng bao giờ xảy ra. Và thậm chí nếu bạn đã hoàn hảo như bạn có thể và mạnh mẽ không gì tra tấn như bạn có thể tập hợp thì khi bạn ở trong đó, đó không phải những gì chúng tôi muốn thấy.Chúng tôi muốn bạn bước vào trong. Chúng tôi muốn đến bên bạn và đối diện với bạn. Và chúng tôi chỉ muốn, chúng ta và những người mà chúng ta quan tâm và những người chúng ta làm việc cùng, dám đương đầu một cách mạnh mẽ.
20:11Cảm ơn các bạn rất nhiều. Tôi thực sự rất cảm kích.
20:14(Vỗ tay)