![]() |
---|
Là một ảo thuật gia tôi cố gắng tạo ra ảo giác làm cho mọi người ngừng lại và suy nghĩ. Tôi cũng thử thách thức chính mình làm những điều mà các bác sỹ cho rằng không thể Tôi đã bị chôn sống ở Thành phố New York trong một cỗ quan tài, bị chôn sống trong một cỗ quan tài vào tháng tư, năm 1999, trong một tuần. Tôi ở đó không cần gì ngoài nước. Và nó kết thúc thật thú vị đến mức tôi quyết định tiếp tụclàm nhiều trò như vậy nữa. Lần tiếp theo tôi tự đông cứng mình trong một tảng băng trong ba ngày và ba đêm ở Thành phố New York. Lần đó khó hơn nhiều so với tôi tưởng. Lần tiếp theo sau đó, tôi đứng trên đỉnh một cây cột cao cả trăm foot trong 36 giờ. Tôi bắt đầu bị choáng nặng đến mức các tòa nhà bên dưới bắt đầu trông giống như đầu những con thú khổng lồ.
01:07Vì thế, lần tiếp theo tôi đến London. Ở London tôi sống trong một hộp kính trong 44 ngày không cần gì ngoài nước. Nó thật là, đối với tôi, một trong những điều khó nhất tôi từng làm, nhưng nó cũng là trò tuyệt nhất. Ở đó có rất nhiều người hoài nghi, đặc biệt là cánh báo chí ở London đến mức họ cho một chiếc bánh kẹp phô mai bay lòng vòng quanh hộp trên những chiếc trực thăng để cám dỗ tôi. (Cười) Vậy nên, tôi cảm thấy thật quá giới hạn khi tờ New England Journal of Medicine thực sự coi như thí nghiệm khoa học.
01:41Thử thách tiếp theo là tôi muốn xem mình có thể chịu đựng được bao lâu mà không cần thở, giống như tôi có thể sống sót bao lâu mà không cần gì, thậm chí không cần không khí. Tôi đã không nhận ra rằng nó sẽ trở thành hành trình thú vị nhất của đời mình.
01:56Là một ảo thuật gia trẻ tuổi Tôi bị ám ảnh bởi Houdini và các thử thách dưới nước của ông. Vì thế, ngay sau đó, tôi thách thức lũ trẻ, để coi tôi có thể ở dưới nước bao lâu. khi chúng ngụp lặn để thở, bạn biết không, 5 lần, trong khi tôi vẫn dưới nước chỉ với một lần lấy hơi. Khi còn là một thiếu niên Tôi có thể nín thở trong ba phút và 30 giây. Sau đó tôi khám phá ra rằng đó là thành tích cá nhân của Houdini.
02:23Vào năm 1987 tôi có nghe câu chuyện về một cậu bé bị ngã xuống dưới băng và bị kẹt dưới một dòng sông. Cậu bé ở dưới đó, không thở trong 45 phút. Khi đội cứu hộ tới họ hồi sức cho cậu bé và không hề có tổn thương não. Thân nhiệt cậu bé tụt xuống tới 77 độ. Là một ảo thuật gia tôi nghĩ mọi thứ đều có thể. Và tôi nghĩ nếu một người làm được thì người khác cũng làm được. Tôi bắt đầu suy nghĩ, nếu cậu bé có thể sống sót mà không cần thở, lâu như vậy, tôi cũng có thể làm được bằng cách nào đó.
03:02Vì thế, tôi gặp một chuyên gia giải phẫu thần kinh. Và tôi hỏi ông, có thể chịu được bao lâu mà không cần thở, kiểu như tôi có thể chịu được bao lâu mà không có không khí? Và ông nói với tôi rằng sao cũng được nhưng không quá sáu phút anh thực sự gặp nguy hiểm bởi chấn thương hypoxic não. Vậy nên, tôi coi đó là một thử thách, bình thường. (Cười) Lần thử đầu tiên, tôi nghĩ rằng tôi có thể làm điều tương tự,và tôi tạo ra một bể nước, và đổ đầy đá và nước lạnh như băng. Và tôi ngâm mình trong bể nước đó hi vọng thân nhiệt bắt đầu hạ xuống. Và tôi đã run, Ở lần cố gắng nín thở đầu tiên Tôi thậm chí không chịu được một phút. Vậy nên, tôi nhận ra nó hoàn toàn không khả thi.
03:49Do đó, tôi đến nói chuyện với một người bạn là bác sỹ, và tôi hỏi anh ta làm cách nào tôi có thể làm được? "Tôi muốn nín thở thật lâu. Làm sao thực hiện được?" Và anh ta nói, "David, anh bạn là một ảo thuật gia, tạo ra ảo giác không cần thở, sẽ dễ hơn." (Cười) Vậy nên, anh ta nghĩ ra ý tưởng tạo ra một thiết bị thở, với một bộ lọc CO2, cái đó đơn giản là một cái ống từ hãng Home Deplot, với một bong bóng gắn ống vào nó, anh ta nghĩ rằng chúng tôi có thể đặt vào cơ thể tôi, và bằng cách nào đó có thể lưu thông không khí và thở với thiết bị trong trong người tôi. Cảnh này hơi khó coi. Nhưng đây là lần thử đó. Vậy, nó rõ ràng không khả thi. (Cười)
04:54Sau đó tôi thực sự bắt đầu nghĩ đến thở bằng chất lỏng. Có một chất hóa học gọi là perflubron. Và nó có mức dưỡng khí oxy cao mà theo lý thuyết bạn có thể thở bằng chất đó. Vậy nên, tôi đặt tay lên chất hóa học đó, đổ đầy bồn với chất đó, và dìm mặt vào bồn và cố gắng hít thở chất đó vào cơ thể, việc đó thực sự bất khả thi. Nó đơn giản là cố gắng hít thở, như bác sỹ nói, trong khi một con voi đứng trên ngực bạn. Vậy nên, ý tưởng đó bị loại bỏ.
05:22Và rồi tôi bắt đầu nghĩ lại, liệu có thể treo một thiết bị qua tim/phổi và phẫu thuật nơi mà một ống luồn vào động mạch, và rồi khỏi cần thở khi mà đã có người bơm oxy vào máu tôi? Lại một ý tưởng điên rồ khác, hiển nhiên.
05:40Và rồi tôi nghĩ đến ý tường điên rồ nhất trong số các ý tưởng: làm thật. (Cười) Thật sự cố nín thở vượt giới hạn khi mà bác sỹ khẳng định bạn sẽ bại não. Vậy nên, tôi bắt đầu nghiên cứu về những thợ lặn ngọc trai. Bạn biết đó, bởi vì họ lặn xuống trong bốn phút chỉ với một hơi. Và khi đang nghiên cứu thợ lặn ngọc trai tôi khám phá ra thế giới của lặn tự do. Đó là điều tuyệt vời nhất mà tôi từng khám phá ra, thật sự kinh ngạc. Có rất nhiều khía cạnh trong lặn tự do. Có những ghi chép tỉ mỉ, nơi người ta lặn sâu nhất có thể. Và có cả trạng thái ngưng thở tĩnh. Trạng thái nín thở lâu nhất mà bạn có thể tại một chỗ mà không di chuyển. Đó là điều mà tôi học được.
06:28Điều đầu tiên mà tôi học được là khi bạn nín thở bạn không được cử động nhiều; việc đó tiêu tốn năng lượng. Và nó làm cạn kiệt khí oxy, và nó tăng lượng CO2 trong máu. Vậy nên, tôi biết rằng không được chuyển động. Và tôi học được cách làm giảm nhịp tim. Tôi phải giữ hoàn toàn bất động và thư giãn và nghĩ rằng tôi đang ở ngoài cơ thể, và kiểm soát điều đó. Và rồi tôi học được cách thanh lọc. Thanh lọc đơn giản là thở chậm rãi. Bạn hút vào và ra ... Bạn làm như thế, đầu óc sẽ nhẹ nhõm, cảm thấy ngứa ran. Và bạn thực sự kiểm soát nồng độ CO2 của cơ thể. Vậy, khi bạn nín thở nó hoàn toàn dễ dàng. Và khi học được điều đó bạn phải lấy một hơi thật sâu, và chỉ việc nín thở và thư giãn và không để tí không khí nào thoát ra ngoài, và chỉ việc nín thở và thư giãn qua những cơn đau.
07:19Mỗi buổi sáng, trong nhiều tháng, Tôi thường thức dậy và việc đầu tiên tôi làm là nín thở trong, gần 52 phút, Và tôi nín thở trong 44 phút. Vậy nên, đơn giản điều đó có nghĩa là tôi lọc máu, Tôi thở cực kỳ khó khăn trong vòng một phút. Và tôi giữ, ngay lập tức sau đó, trong năm phút và 30 giây. Và rồi tôi thở lại trong vòng một phút, Thanh lọc càng sâu càng tốt, và ngay lập tức sau đó tôi lại nín thở trong năm phút và 30 giây. Tôi lặp đi lặp lại quá trình này tám lần trong một lượt. Hơn 52 phút mà bạn chỉ thở trong tám phút. Cuối quá trình đó bạn hoàn toàn nóng ran, não của bạn. Bạn cảm thấy như đang đi lòng vòng trong khi choáng váng. Và bạn bị những cơn đau đầu tồi tệ. Đơn giản, tôi không phải là đối tượng phù hợp để nói chuyện khi đang thực điều đó.
08:04Tôi bắt đầu tìm hiểu về người giữ kỷ lục. Tên anh ta là Tom Sietas. Và anh chàng này có ngoại hình chuẩn để nín thở. Anh ta cao 1m95. Nặng 72 Kg. Và thể tích phổi gấp hai lần kích cỡ người bình thường.Tôi cao 1m84, và mập. Người ta thường gọi là to xác. (Cười) Tôi buộc phải giảm 22 Kg trong ba tháng.Vậy nên, mọi thứ tôi đưa vào cơ thể Tôi cho rằng toàn là thuốc. Từng phần thức ăn đều có giá trị dinh dưỡng nhất định. Tôi ăn những phần nhỏ có kiểm soát. cả ngày. Và tôi bắt đầu thích ứng với cơ thể.(Cười)
08:54Tôi càng gọn bao nhiêu, thì càng nín thở được lâu bấy nhiêu. Với việc ăn uống hợp lý và luyện tập chăm chỉ, số nhịp tim ở trạng thái nghỉ giảm xuống 38 nhịp trên mỗi phút. số nhịp đó thấp hơn hầu hết các vận động viên Omympic. Trong bốn tháng luyện tập tôi đã có thể nín thở hơn bảy phút. Tôi muốn thử nín thở mọi nơi. Tôi muốn thử nín thở trong điều kiện khắc nghiệt nhất để xem liệu tôi có thể làm giảm nhịp timdưới mức giới hạn. (Cười)
09:26Tôi quyết định rằng tôi sẽ phá kỷ lục thế giới trực tiếp trên truyền hình thực tế. Kỷ lục thế giới là tám phút và 58 giây, được Tom Sietas nắm giữ, anh chàng với phổi cá voi mà tôi đã giớ thiệu. (Cười) Tôi giả định rằng tôi có thể đặt một bể nước tại trung tâm Lincoln và nếu tôi ở đó một tuần không ăn, tôi hoàn toàn thoải mái trong tình trạng đó và tôi sẽ làm chậm quá trình trao đổi chất, điều mà tôi đảm bảo rằng có thể giúp tôi nín thở lâu hơn tôi có thể làm được. Tôi hoàn toàn sai lầm.
09:58Tôi bước vào quả cầu một tuần trước thời gian đã định. Và tôi nghĩ mọi việc dường như đang đi đúng hướng. Hai ngày trước lần thử sức nín thở hoành tráng, để lập kỷ lục, đạo diễn chương trình đặc biệt của tôi nghĩ nếu chỉ nhìn ai đó nín thở, và gần như chết đuối, thì hơi chán để truyền hình. (Cười) Vậy nên, tôi phải thêm còng tay, trong khi nín thở, để mà thoát ra. Đây là một sai lầm nghiêm trọng. Do di chuyển nên tôi đã lãng phí khí oxy. Và chưa đầy bảy phút tôi đã rơi vào tình trạng co giật tồi tệ này. Vào 7:08 tôi bắt đầu ngất đi. Và khi bảy phút và 30 giây họ buộc phải lôi tôi ra và hồi sức. Tôi đã thất bại ở mỗi mức độ. (Cười)
11:00Vậy nên, theo tự nhiên, cách đơn giản khỏi xuống tinh thần mà tôi có thể nghĩ tới là, tôi quyết định gọi cho Oprah. (Cười) Tôi nói với bà ấy rằng tôi muốn đánh cuộc và nín thở lâu hơn bất cứ người nào từng làm. Đây là một kỷ lục khác biệt. Lần này là khí O2 tinh khiết kỷ lục ngưng thở tĩnh mà Guinness đặt ra mức kỷ lục thế giới ở 13 phút. Vậy nên, đơn giản là bạn thở khí O2 tinh khiết trước, dung hợp cơ thể với khí oxy, xả khí CO2 ra, và bạn có thể nín thở lâu hơn. Tôi nhận ra rằng thách thực thực sực của tôi là con hải ly. (Cười)
11:48Vào ngày 8 tháng một. Oprah cho tôi bốn tháng để chuẩn bị và luyện tập. Do đó, tôi đã ngủ trong một chiếc lều oxy tối thiểu mỗi tối. Chiếc lều oxy tối thiểu là một chiếc lều mô phỏng độ cao tại 5000 mét.Vậy nên, nó giống như cắm trại ở Everest. Điều đó có tác dụng là, bạn làm tăng số lượng tế bào máu trong cơ thể, nó giúp bạn giữ khí oxy tốt hơn. Mỗi buổi sáng, lặp đi lặp lại, sau khi ra khỏi lều não của bạn hoàn toàn trống rỗng. Lần thử đầu tiên với O2 tinh khiết, tôi có thể đạt được tới 15 phút. Do đó, nó là một thành công lớn.
12:26Bác sỹ giải phẫu thần kinh kéo tôi ra khỏi nước vì anh ta nghĩ rằng, tại mức 15 phút não của bạn đã chết, bạn đã bị bại não. Vậy nên, anh ta kéo tôi lên, và tôi vẫn bình thường. Có một người ở đó hoàn toàn chẳng ấn tượng gì. Đó là bạn gái cũ của tôi. Trong khi tôi đang phá kỷ lục dưới nước lần đầu, cô ấy thì đang lục lọi cái Blackberry của tôi, kiểm tra toàn bộ tin nhắn của tôi. (Cười) Em trai tôi có chụp tấm hình về việc đó. Nó thật sự ... (Cười)
12:59Và rồi tôi thông báo rằng tôi sẽ thách thức Kỷ lục của Sietas, một cách công khai. Và điều mà anh ta đã đáp lại, đó là anh ta tới gặp Regis và Kelly, và phá vỡ kỷ lục của chính anh ta. Và đối thủ chính xuất hiện và phá vỡ kỷ lục của anh ấy. Do đó, anh ta đột ngột đẩy kỷ lục lên tới 16 phút và 32 giây. Hơn ba phút so với tôi đã chuẩn bị. Bạn biết không, nó lâu hơn cả kỷ lục.
13:26Lúc này, tôi muốn tờ Science Times (Thời báo khoa học) kiểm chứng điều này. Tôi muốn học nghiên cứu kỹ nó. Vậy nên, tôi đã làm điều mà nhựng người nghiêm túc theo đuổi khoa học kỹ thuật sẽ làm. Tôi bước vào văn phòng New York Times (Thời báo New York) và làm ảo thuật bài với mọi người. (Cười) Vậy nên, tôi không biết liệu nó là ma thuật hay tri thức từ đảo Cayman, nhưng John Tierney từ trên trời rơi xuống và làm một phóng sự nghiêm túc về việc nín thở.
13:56Trong khi ông ta ở đó tôi cố gắng tạo ấn tượng với ông, dĩ nhiên. Và tôi đã lặn sâu tới 48 mét. nó đơn giản là độ cao của tòa nhà 16 tầng, và trong khi tôi trồi lên, tôi bất tỉnh dưới nước, điều đó thực sự nguy hiểm; đó là lý do bạn chết đuối. May thay Kirk đã nhìn thấy tôi và anh ta bơi ra và kéo tôi lên. Do đó, tôi bắt đầu tập trung tối đa. Tôi hoàn toàn tập trung luyện tập để nâng thời gian nín thở lên để làm điều tôi cần làm. Nhưng không còn cách nào để chuẩn bị truyền hình trực tiếp việc đó, trên chương trình của Oprah.
14:27Khi luyện tập, tôi úp mặt xuống, thả nổi trên hồ bơi. Nhưng với truyền hình học muốn tôi đứng thẳng để họ có thể thấy mặt tôi, đơn giản là vậy. Vấn đề khác là bộ đồ hơi nổi làm họ phải buộc chân tôi để khỏi nổi lên. Vậy nên, tôi buộc phải dùng cẳng chân để giữ bàn chân buộc móc vào vật dây buộc được nới lỏng, đó là trở ngại thực sự với tôi. Điều đó làm tôi cự kỳ căng thẳng, làm tăng nhịp tim.
14:56Sau đó, họ làm như thường lệ, điều mà chúng tôi chưa từng làm trước đó, đó là một máy đo nhịp tim. Và nó ngay cạnh quả cầu nước. Vậy nên, mỗi lần tim đập tôi lại nghe tiếng bíp-bíp-bíp-bíp, bạn biết không, tiếng kêu, thực sự lớn. Nó là tôi căng thẳng đơn. Và không có cách nào làm chậm nhịp tim. Vậy nên, thông thường Tôi bắt đầu ở 38 nhịp trên phút, và khi nín thở nó tụt xuống 12 nhịp trên phút, nó thực sự không bình thường. (Cười) Lần này việc nín thở bắt đầu ở 120 nhịp, và không thể giảm.
15:37Tôi dùng năm phút đầu dưới nước cố gắng làm chậm nhịp tim trong tuyệt vọng. Tôi cứ ngồi đó suy nghĩm "Tôi buộc phải làm chậm xuống. tôi sẽ thất bại, tôi sẽ thất bại." Và tôi lại thêm căng thẳng. Và nhịp tim cứ thế tăng lên, lên tới 150 nhịp. Nói đơn giản nó đồng nghĩa với thất bại của tôi ở Trung tâm Lincoln. Thật tốn khí O2. Khi tôi đạt được nửa chặng đường, tại phút thứ tám, tôi chắc chắn 100 phần trăm rằng tôi không thể làm được. Không còn cách nào để tôi làm được.
16:11Vậy nên, tôi tưởng tượng ra, Oprah đã dành riêng một giờ để làm trò nín thở này, nếu tôi thất bại sớm nó sẽ trở thành một buổi diễn về sự thảm bại của tôi. (Cười) Vậy nên, tôi nghĩ mình nên cố gắng đấu tranh tư tưởng và cứ ở đó đến khi tôi bất tỉnh, đằng nào họ cũng kéo tôi ra và cứu sống và lo phần còn lại.(Cười)
16:34Tôi đẩy lên tới 10 phút. Tại phút thứ 10 tôi bắt đầu thấy cảm giác cực kỳ ngứa ran ở những ngón tay và ngón chân. Và tôi biết rằng đó là rối loạn máu, khi máu rút khỏi những điểm cùng để cung cấp khí oxy cho cơ quan sống. Tại phút thứ 11 tôi bắt đầu cảm thấy cảm giác nhói ở cẳng chân, và môi của tôi bắt đầu thấy rất lạ.
16:59Tại phút thứ 12 tôi bắt đầu bị ù tai, và bắt đầu thấy cánh tay trở nên tê dại. Và do tôi đang dần tê liệt thần kinh, tôi nhớ lại rằng tê dại tay đồng nghĩa với nhồi máu cơ tin. Do đó, tôi bắt đầu bị ảo giác mạnh.Và rồi tới phút thứ 13, có thể do dần bị tê liệt. Tôi bắt đầu cảm thấy đau hết vùng ngực. Nó thật kinh khủng. Tại phút thứ 14, Tôi bị co thắt kinh khủng, giống như cố gắng để thở. (Cười)
17:36Tại phút thứ 15 tôi chịu đựng sự thiếu hụt khí O2 cho tim. Và tôi bắt đầu bị thiếu máu cục bộ. Nhịp tim của tôi bắt đầu đi từ 120, tới 50, tới 150, tới 40, tới 20, tới 150 liên tiếp. Nó hụt một nhịp. Nó đập. Nó ngừng. Tôi cảm nhận tất cả điều đó. Và tôi biết mình sắp bị nhồi máu cơ tim. Vậy nên, tại phút thứ 16 điều tôi làm là trượt bàn chân ra bởi vì tôi biết rằng nếu tôi thực sự bị, nếu tôi thực sự bị nhồi máu cơ tim, họ bắt buộc phải nhảy xuống chỗ cột và kéo bàn chân tôi ra trước khi kéo tôi lên. Vậy nên, tôi thực sự căng thẳng.
18:11Do đó, tôi thả bàn chân ra, và tôi bắt đầu nổi lên đỉnh. Và tôi đã không ngẩng đẩu ra. Và tôi cứ nổi ở đó và chờ cho tim ngừng đập, chỉ chờ đợi. Bác sĩ ra hiệu cho họ "Pst," (Khoan) bạn biết đó, vậy nên, cứ ngồi đó chờ. Và rồi đột nhiên tôi nghe tiếng hét. Và tôi nghĩ có chuyện lạ lùng gì đó -- rằng tôi đã chết hoặc chuyện gì đó đã xảy ra. Và tôi nhận ra tôi đã đạt tới 16:32. Vậy nên, với sự động viên của mọi người ở đó tôi quyết định tiếp tục cố gắng. Và tôi đạt tới 17 phút và bốn giây. (Vỗ tay)
18:52Tôi nghĩ nó chưa đủ, điều tôi làm ngay lập tức sau đó là đến Quest Labs (Phòng thí ngiệm Quest) và được họ lấy mọi mẫu máu họ có thể để kiểm tra mọi thứ để xem tôi tới mức nào, để bác sỹ có thể nghiên cứu nó, một lần nữa, tôi cũng không muốn ai chất vấn điều đó. Tôi đã có kỷ lục thế giới mà mình mong muốn đảm bảo rằng nó hợp lệ.
19:09Vậy nên, tôi đến thành phố New York ngày sau đó, và những đứa trẻ đi đến chỗ tôi -- Tôi đang đi ra khỏi của hàng Apple -- những đứa trẻ này đi đến chỗ tôi và nói kiểu như, "Chào D!" Tôi cũng "Vâng?" Thằng nhỏ nói, "Nếu anh thực sự nín thở lâu như vậy, tại sao anh ra khỏi nước khô rang vậy?" Tôi sửng sốt "Gì cơ?" (Cười) Và đó là cuộc đời tôi. Do đó ... (Cười)
19:35Là một ảo thuật gia tôi cố gắng trình diễn cho mọi người điều dường như không thể. Và tôi nghĩ ảo thuật, nếu tôi có nín thở hay hay xóc một bộ bài, thật đơn giản. Đó là sự luyện tập, là tập luyện, và nó là -- Đó là sự luyện tập, là tập luyện và thử nghiệm, khi vượt qua cơn nỗi đau để trở thành người giỏi nhất mà tôi có thể. Và đối với tôi đó là ảo thuật, vâng, xin cảm ơn. (Vỗ tay)