![]() |
---|
Buồn thay, trong 18 phút tới khi chúng ta trò chuyện, bốn người Mỹ đang sống sẽ chết vì thức ăn mà họ dùng.
00:24Tôi tên là Jamie Oliver. Tôi 34 tuổi. Đến từ hạt Essex ở Anh Quốc. Và trong suốt 7 năm qua, Tôi đã làm việc không mệt mỏi để cứu sống mạng người theo cách riêng của tôi. Tôi không phải là bác sĩ. Tôi là một đầu bếp, Tôi không có dụng cụ hay thuốc đắt tiền. Tôi sử dụng thông tin, sự giáo dục.
00:50Tôi tin tưởng mạnh mẽ rằng quyền năng của thực phẩm có một chỗ đứng cực kì thiết yếu trong gia đình chúng ta nó kết nối chúng ta với những điều tốt đẹp nhất trong đời. Hiện nay, chúng ta có một thực tế rất, rất xấu xa. Hỡi Hoa Kỳ, các bạn là những người dẫn đầu trong trò chơi này. Đây là một trong những nước kém lành mạnh nhất trên thế giới.
01:16Xin phép cho tôi nhờ mọi người giơ tay xem có bao nhiều người trong phòng này ngày hôm nay đã có con? Vui lòng giơ tay lên. Kể cả dì, cậu, mợ, vân vân... Các bạn hãy giơ tay lên. Tính cả dì hoặc cậu luôn. Hầu như toàn bộ trong số các bạn. OK. Chúng ta, những người lớn trong suốt bốn thế hệ vừa qua,đã ban cho con cái chúng ta một định mệnh với tuổi thọ ngắn hơn bậc cha mẹ của họ. Con cái của các bạn sẽ sống 10 năm ít hơn các bạn bởi vì môi trường ăn uống mà chúng ta đã xây dựng xung quanh chúng. Hai phần ba số người trong khán phòng này, ngày hôm nay, ở Hoa Kỳ, theo số liệu thống kê, đang mắc chứng thừa cân hay béo phì. Các bạn ở đây, các bạn thì vẫn bình thường, nhưng cứ yên tâm đi, sẽ không được lâu nữa đâu .
01:57(Tiếng cười)
01:58Chẳng phải thế sao? Những số liệu về sức khỏe kém rất, rất rõ ràng. Chúng ta dành cả đời lo lắng hoang tưởng về tử vong, giết người, đủ thứ. Chúng ở trên trang đầu mọi tờ báo, CNN. Hãy nhìn số án mạng nằm tít ở phía dưới cùng kìa, lạy ơn Chúa. Đúng không nào?
02:15(Tiếng cười)
02:17(Vỗ tay)
02:22Mỗi nguyên nhân mày đỏ trên biểu đồ toàn bộ đều là những bệnh liên quan đến ăn uống. Bất kỳ bác sỹ nào, chuyên gia nào cũng sẽ nói cho bạn điều này. Đó là sự thật. Bệnh liên quan đến ăn uống là kẻ giết người lớn nhất ở Hoa Kỳ, ngay bây giờ, ngay hôm nay. Đây cũng là vấn đề của toàn cầu. Đây là một vấn nạn khủng khiếp. Nó đang càn quét khắp thế giới. Anh Quốc thì đang ở ngay phía sau các bạn, như thường lệ.
02:46(Tiếng cười)
02:50Ấy ấy, tôi biết là hai nước đã khá gần gũi với nhau nhưng không gần gũi đến thế đâu. Chúng ta cần một cuộc cách mạng. Mexico, Úc, Đức, Ấn Độ, Trung Quốc, tất cả đều có vấn đề về béo phì và sức khỏe kém. Hãy thử nghĩ về thuốc lá. Hút thuốc bây giờ còn không tốn kém bằng bệnh béo phì. Bệnh béo phì làm tiêu tốn của những người Mỹ các bạn 10 phần trăm tổng hóa đơn bệnh viện. 150 tỷ đô la mỗi năm.Trong 10 năm tới, con số này sẽ tăng gấp đôi. 300 tỷ đô la mỗi năm. Thành thật mà nói, các bạn làm gì có đủ bấy nhiêu tiền.
03:24(Tiếng cười)
03:27Tôi đến đây để khởi đầu một cuộc cách mạng thực phẩm mà tôi tin tưởng rất mạnh mẽ. Chúng ta cần nó. Thời điểm là bây giờ. Chúng ta đang ở thời khắc quyết định. Tôi đã làm việc này suốt bảy năm. Tôi đã không ngừng cố gắng ở Hoa Kỳ suốt bảy năm. Bây giờ là thời khắc chín muồi -- đủ chín để nhặt trái.Tôi đã đến vùng mắt bão. Tôi đã đến West Virginia, bang có thói quen ăn uống kém lành mạnh nhất ở Mỹ. Hoặc năm trước nó đã giữ danh hiệu ấy. Năm nay là một bang khác, nhưng chúng tôi sẽ lo tiếp vào mùa tiếp theo.
03:55(Tiếng cười)
03:56Huntington tại West Virginia. Một thị trấn đẹp. Tôi muốn đặt vào đó cả trái tim, tâm hồn và con người,quần chúng của các bạn, quanh những số liệu mà chúng ta đã quá quen thuộc. Tôi muốn giới thiệu tới các bạn những người mà tôi quan tâm đến. Cộng đồng các bạn. Con trẻ của các bạn. Tôi muốn cho các bạn xem bức hình của Brittany. Cô ấy 16 tuổi. Cô ấy chỉ sống được thêm sáu năm nữa. bởi vì những thực phẩm mà cô ấy đã dùng. Cô là thế hệ thứ ba của những người Mỹ đã không được nuôi nấng trong một môi trường thức ăn lành mạnh mà họ được dạy nấu nướng ở trường hay ở nhà, mẹ cô cũng vậy, bà ngoại cô cũng vậy. Cô chỉ còn sống thêm được sáu năm. Cô ấy đang hủy hoại lá gan của mình.
04:38Stacy ở gia đình Edwards. Đây là quang cảnh trong một gia đình bình thường, các bạn à. Stacy đã cố hết sức nhưng cô ấy cũng là thế hệ thứ ba; Cô ấy đã không được dạy cách nấu nướng ở nhà lẫn ở trường. Cả nhà đều bị béo phì. Justin, 12 tuổi. Cậu bé nặng 350 pound. Cậu ấy thậm chí còn bị bắt nạt, lạy ơn Chúa. Cô con gái, Katie, mới bốn tuổi. Cô bé mắc chứng béo phì trước cả khi vào trường tiểu học. Marissa. Cô ấy thì ổn. Cô ấy là một trong số các bạn. Nhưng các bạn biết gì không? Bố cô ấy mắc chứng béo phì đã qua đời trong vòng tay cô ấy. Sau đó người đàn ông quan trọng thứ nhì trong đời cô ấy, chú cô ấy, cũng chết vì béo phì. Và đến giờ cha dượng cô ấy cũng bị béo phì. Các bạn thấy đấy, vấn đề là béo phì và các chứng bệnh liên quan đến ăn uống không chỉ làm hại những người mắc bệnh; nó làm ảnh hưởng đến bạn bè, gia đình, anh trai, em gái của họ.
05:25Mục sư Steve. Người đàn ông đầy tâm hồn, là một trong những đồng minh đầu tiên của tôi tại Huntington, West Virginia. Ông ấy phải chứng kiến mặt xấu xa nhất của căn bệnh này. Ông ấy phải chôn những người này. Và ông ấy đã quá buồn chán với việc này. Ông không muốn phải chôn cất bạn bè,người thân và cộng đồng của mình. Mùa đông đến, số người chết tăng gấp ba lần. Ông ấy quá ngán với điều đó. Đây là một căn bệnh có thể ngăn ngừa được. Quả là sự phung phí mạng sống. Vả lại, đây là cái hòm để chôn họ. Chúng ta không sẵn sàng để làm việc này. Thậm chí không thể mang họ ra khỏi nhà, tôi nói thật đấy. Không thể dùng sức người để khiêng quan tài. Phải dùng đến máy nâng.
06:01OK, tôi nghĩ về nó như một hình tam giác. Đây là môi trường thức ăn của chúng ta. Các bạn cần phải hiểu về nó. Có người có thể đã biết rồi, nhưng hãy cùng xem lại. Trong suốt 30 năm qua, điều gì xảy ra đã lấy mất con tim của đất nước này? Hãy thẳng thắn và thành thật. Đó là cuộc sống hiện đại.
06:18Hãy bắt đầu với Main Street (môi trường lề phố). Thức ăn nhanh đã che phủ toàn bộ quốc gia. Chúng ta đã điều đó. Những nhãn hiệu lớn chiếm giữ những quyền thế to lớn nhất, tại quốc gia này. Các siêu thị cũng vậy. Các công ty lớn. Các tập đoàn lớn. 30 năm trước, hầu hết thức ăn đều được sản xuất tại các vùng lân cận và rất tươi ngon. Giờ đây hầu hết là đồ được chế biến dây chuyền với đủ loại gia chất,nguyên vật liệu thêm vào và các bạn biết phần còn lại của câu chuyện rồi đấy. Quy mô khẩu phần là một vấn đề lớn, cực lớn. Nhãn bao bì là một vấn đề cực lớn. Nhãn bao bì ở đất nước này thật đáng hổ thẹn.Họ muốn tự ... Họ muốn tự kiểm soát lẫn nhau. Ngành công nghiệp muốn tự kiểm soát lẫn nhau. Thế nhưng, trong môi trường này? Họ không xứng đáng với điều đó. Làm thế nào mà có thể nói một món là ít béo khi nó chứa nhiều đường như thế cơ chứ?
07:08Gia đình. Vấn đề lớn nhất trong gia đình đây là nơi cốt lõi để truyền đạt cho nhau văn hóa ăn uống, là cái hình thành xã hội chúng ta. Điều này không còn tồn tại nữa. Các bạn biết đấy, khi chúng ta trưởng thành, đi làm, cuộc sống thay đổi, và khi cuộc sống tiến hóa, chúng ta phải nhìn lại vấn đề một cách khách quan -- lùi lại một chút và nhận xét lại sự cân đối. Điều đó không còn nữa. Ít nhất là trong suốt 30 năm qua. Tôi muốn cho các bạn xem một trường hợp rất bình thường. ngay bây giờ. Gia đình Edwards.
07:42(Đoạn phim) Jamie Oliver: Nào chúng ta hãy trò chuyện một chút. Những thứ này đi vào cơ thể cô và gia đình cô mỗi tuần. Và tôi muốn cô biết rằng chúng sẽ giết chết con cái của cô. Cô cảm thấy thế nào?
07:57Stacy: Tôi thấy buồn và chán nản lắm. Nhưng anh biết đấy, tôi muốn con tôi thành đạt trong cuộc sốngvà những thứ này sẽ không đem chúng tới đó được. Nhưng chính tôi là người đang giết chết chúng.
08:09JO: Phải rồi. Phải rồi. Nhưng chúng ta có thể dừng điều đó lại được mà. Bình thường. Giờ hãy nói về trường học, nơi mà tôi có nhiều kinh nghiệm hoạt động. OK. Trường học. Trường học là gì? Ai đã sáng chế ra trường học? Mục đích của trường học là gì? Trường học ra đời là để chuẩn bị cho ta những công cụ giúp chúng ta sáng tạo, làm những điều tuyệt vời, giúp chúng ta kiếm tiền, vân vân, vân vân và vân vân. Các bạn biết đấy, mọi thứ kiểu như đã gói gọn trong một cái hộp chật chội trong một thời gian dài.OK? Chúng ta chưa thật sự tiến hóa để đối phó với cơn bão sức khỏe của Hoa Kỳ, OK? Thức ăn ở trường là thứ mà hầu hết trẻ em -- khoảng 31 triệu em một ngày -- dùng hai lần mỗi ngày, nhiều hơn là thường xuyên, bữa sáng và trưa, 180 ngày mỗi năm. Do đó có thể nói thức ăn ở trường khá là quan trọng, thật tình mà nói.
09:06(Tiếng cười)
09:11Trước khi tôi lại bắt đầu phàn nàn, điều mà chắc chắn các bạn đang mong đợi...
09:16(Tiếng cười)
09:18Tôi muốn nói một điều, và nó rất quan trọng hy vọng rằng điều kỳ diệu sẽ xảy ra trong ba tháng tới. Các cô nhân viên cấp dưỡng của Hoa Kỳ ... Tôi tự hiến mình ra làm đại sứ của họ. Tôi không trách gì họ cả.Họ đang làm tốt nhất trong khả năng của mình. Họ đang làm hết sức. Nhưng họ chỉ làm những điều được bảo mà thôi và những gì họ được bảo phải làm theo là sai. Hệ thống được điều hành bởi hầu hết là các kế toán viên. Không có đủ, hay thậm chí không có, người có kiến thức về thực phẩm trong số đó.Có một vấn đề ở đây. Nếu bạn không phải là chuyên gia thực phẩm và bạn ngân sách của bạn khá chật hẹp và nó ngày càng thu hẹp lại, thì lúc đó bạn không thể sáng tạo được nữa, bạn cũng không thể đi tìm hiểu những mặt khác của vấn đề. Nếu bạn là kế toán viên và là người đánh dấu vào các hạng mục theo quy định, điều duy nhất mà bạn có thể làm trong những tình huống như thế này là mua đồ rẻ hơn mà thôi.
10:08Thực tế là, thực phẩm con cái các bạn ăn hằng ngày là đồ ăn nhanh, đã được chế biến sẵn, trong đó không đủ thực phẩm tươi. Các bạn biết đấy, hàm lượng gia chất, số E, các thành phần mà các bạn sẽ không thể tin được... Không đủ rau quả chút nào cả. Khoai tây chiên thậm chí được xem là rau quả.Pizza làm bữa sáng. Thậm chí còn không có đĩa chén sành sứ. Dao và nĩa? Không đâu, chúng quá nguy hiểm. Trong phòng học có kéo nhưng dao và nĩa thì không. Theo tôi, nếu không có dao nĩa trong trường học, thì chúng ta đang ủng hộ thức ăn nhanh ngay từ cấp độ liên bang. Bởi vì mọi đồ ăn đều được cầm bốc. Và vâng, tiện thể mà nói, đó đúng là thức ăn nhanh. Đó là bánh burger sloppy joe, bánh mì nhân thịt, xúc xích, pizza, những thứ như thế. 10 phần trăm số tiền chúng ta dùng cho y tế, như tôi đã nói, là cho bệnh béo phì. Nó sẽ tăng gấp đôi trong tương lai. Chúng ta không dạy dỗ con cái chúng ta. Không có điều luật nào bảo phải dạy cho trẻ về thực phẩm, mẫu giáo hay tiểu học đều không có. OK? Chúng ta đâu có dạy trẻ về thực phẩm, đúng không? Và đây là đoạn video ngắn thu hình tại một trường mẫu giáo, mà rất phổ thông tại Anh quốc.
11:12Video: Ai biết quả này là gì không?
11:14Học sinh: Khoai tây. Jamie Oliver: Khoai tây? Cháu nghĩ đây là khoai tây? Ai biết quả này là gì? Có ai biết không? Học sinh: Bông cải xanh?
11:21JO: Còn cái này thì sao? Người bạn thân thuộc của chúng ta. Cháu biết đây là gì không? Học sinh: Cần tây
11:25JO: Không đúng. Có ai khác biết không? Học sinh: Hành tây. JO: Hành tây? Cũng không phải.
11:28Ngay tức thì bạn thấy rõ ràng rằng liệu trẻ em có biết thực phẩm đến từ đâu ra không.
11:34Video: JO: Ai biết trái này là gì? Học sinh: Ờ, trái lê. JO: Còn trái này thì sao? Học sinh: Cháu không biết.JO: Nếu bọn trẻ không biết những thứ này là gì thì chúng sẽ không bao giờ ăn những thứ đó.
11:44(Tiếng cười)
11:45JO: Bình thường thôi. Anh Quốc và Hoa Kỳ, Anh Quốc và Hoa Kỳ. Thử đoán xem cái gì đã giải quyết vấn đề đó. Hãy thử đoán xem cái gì đã giải quyết vấn đề đó Hai buổi học một tiếng đồng hồ. Chúng ta phải bắt đầu dạy bọn trẻ về thực phẩm tại trường, chấm hết.
12:00(Vỗ tay)
12:05Tôi muốn nói cho các bạn biết về một điều, Tôi muốn nói cho các bạn biết về một điều mà là bức tranh thu nhỏ về vấn đề nhức nhối của chúng ta. OK? Tôi muốn nói về một thứ cực kỳ căn bản như sữa. Mọi trẻ em có quyền uống sữa ở trường. Con cái các bạn sẽ uống sữa ở trường, bữa sáng và trưa. Đúng không? Chúng có hai hộp. Đúng chứ? Hầu hết đều vậy. Nhưng đến sữa cũng không còn tốt nữa. Vì có ai đó trong ban quyết định về sữa -- đừng hiểu lầm tôi, tôi ủng hộ sữa, nhưng có ai đó trong ban quyết định, có lẽ đã trả một đống tiền cho một tên nào đó sáng chế ra việc nếu bỏ nhiều vị và màu mè và đường vào sữa, thì sẽ có nhiều trẻ uống sửa hơn. Đúng thế.
12:42(Vỗ tay)
12:43Rõ ràng điều đó đang thành trào lưu. Ban quyết định về táo cũng đang làm việc theo kiểu nếu làm mứt táo thì bọn trẻ sẽ ăn táo nhiều hơn. Các bạn có hiểu ý tôi không? Theo tôi, không cần thiết phải bỏ vị vào sữa. Đường hiện diện khắp nơi trong mọi thực phẩm. Tôi biết rành mạch từng thứ nguyên liệu này.Nó ở trong mọi thứ. Thậm chí sữa cũng không tránh khỏi vấn nạn này. Đây là sữa của chúng ta. Đây là bao bì giấy. Ở trong đó, lượng đường nhiều bằng lượng đường trong một lon kẹo fizzy pop. Và bọn trẻ uống 2 hộp mỗi ngày. Vì thế, để tôi minh họa cho các bạn. Một đứa trẻ, tiêu thụ 8 muỗng đường mỗi ngày, các bạn biết đấy. Các bạn biết đấy, đây là lượng trong một tuần. Đây là một tháng. Và tôi đã tự cho phép bản thân phụ thêm vào lượng đường của 5 năm của bậc tiểu học từ một mình sữa. Tôi không biết các bạn nghĩ sao, nhưng đánh giá theo tình huống này, bất kỳ thẩm phán nào trên thế giới, khi nhìn vào các số liệu và bằng chứng, họ sẽ kết án bất kỳ chính quyền nào với tội hành hạ trẻ em. Đó là điều tôi tin tưởng.
13:55(Vỗ tay)
14:04Nếu tôi được đứng ở đây và tôi ước rằng tôi được đứng ở đây hôm nay và đưa ra một liệu pháp chữa AIDS hay ung thư, các bạn sẽ xô đẩy chen lấn nhau để lấy nó. Cái này, và tất cả những tin xấu này, đều có thể phòng tránh được. Đó là tin tốt. Rất dễ để phòng tránh. Do đó, hãy nghĩ về vấn đề này, chúng ta cần khởi động lại, Giờ thế này, trong thế giới của tôi chúng ta cần làm gì? Đây là điều mấu chốt. Không thể giải quyết bằng một phương pháp duy nhất. Để khởi động lại và tạo sự thay đổi thực sự, để tôi có thể nhìn thẳng vào mắt bạn và nói, "Trong 10 năm tới, lịch sử về cuộc đời con cái của bạn, niềm hạnh phúc -- và đừng quên, các bạn thông minh nếu ăn uống đúng cách, các bạn biết các bạn sẽ sống lâu hơn, tất cả mọi thứ đó, chúng sẽ đều trông khác hơn xưa. OK?"
14:50Nói đến các siêu thị. Còn nơi nào khác mà các bạn mua sắm cứ như là tín đồ? Từ tuần này sang tuần khác. Các bạn tiêu bao nhiều tiền trong đời mua sắm tại siêu thị? Ta yêu siêu thị. Họ chỉ bán những gì ta muốn. Đúng không. Họ nợ chúng ta trong việc phải đặt một đại sứ thực phẩm tại mọi siêu thị lớn. Họ cần phải giúp chúng ta mua sắm. Họ phải chỉ ta cách nấu nướng, nhanh, ngon, theo mùa cho những người bận rộn. Điều này không mắc tiền. Đã có vài nơi làm rồi. Và cần phải nhân rộng mô hình này tại Hoa Kỳ thật sớm và nhanh. Những thương hiệu thực phẩm lớn, cần đặt việc giáo dục thực phẩm vào trung tâm của việc kinh doanh của họ. Tôi biết rằng nói thì dễ hơn là làm. Nhưng đó là tương lai. Đó là cách duy nhất.
15:33Với ngành công nghiệp thức ăn nhanh các bạn biết đấy, rất cạnh tranh. Tôi đã có hàng tá các giấy tờ và công chuyện làm ăn bí mật với các nhà hàng thức ăn nhanh. Tôi biết họ hoạt động như thế nào. Căn bản họ nhồi chúng ta với đường, muối, chất béo và x, y, z. Và mọi người đều yêu thích họ. Đúng không?Vậy nên những anh chàng này cũng sẽ là một phần trong giải pháp. Nhưng chúng ta cần có chính quyền vào cuộc cùng với các nhà cung cấp lương thực và nhà hàng. Trong vòng năm, sáu, bảy năm giảm bớt hàm lượng quá cao trong lượng chất béo, đường và các thành phần không phải thực phẩm.
16:08Tiếp theo đó là các nhãn hiệu lớn, cách ghi nhãn, như tôi đã nói, là một trò quá khôi hài và cần phải được giải quyết. OK. Giờ đến trường học. Rõ ràng ở trường chúng ta có bổn phận phải bảo đảm suốt 180 ngày trong năm, trẻ em từ bốn tuổi, đến 18, 20, 24, bao nhiêu tuổi đi nữa, được ăn thức ăn nấu từ thực phẩm tươi cung cấp bởi các nhà nông ngay tại vùng. OK? Chúng ta cần có một tiêu chuẩn mới về thực phẩm tươi cho con cái của các bạn. Các bạn đồng ý không?
16:38(Vỗ tay)
16:43Trong bối cảnh này, điều cực kỳ quan trọng là mỗi trẻ em Mỹ khi rời trường học phải biết nấu 10 món ănmà sẽ cứu lấy mạng sống của chúng. Những kỹ năng sinh tồn.
16:55(Vỗ tay)
16:56Điều đó có nghĩa là chúng có thể là sinh viên, những bậc cha mẹ trẻ và vẫn có thể tự xoay sở nhờ vào những kỹ năng nấu nướng căn bản, cho dù kinh tế có suy giảm đi nữa. Nếu bạn biết các nấu nướng thì tiền trợ cấp khi kinh tế sẽ cũng chẳng có ý nghĩa gì. Nếu bạn biết nấu ăn, thời gian không quan trọng.Nơi sở làm. Chúng ta chưa thực sự nói chuyện về điều này. Các bạn biết đấy, bây giờ là lúc cho các doanh nghiệp có trách nhiệm thực sự nhìn nhận họ cho nhân viên ăn những cái gì. Nhân viên của họ là những người cha, người mẹ của trẻ em Mỹ. Marissa, bố cô ấy đã qua đời. Tôi nghĩ cô ấy sẽ hạnh phúc hơn nếu doanh nghiệp Mỹ bắt đầu cho nhân viên ăn uống đúng cách. Chắc chắn không thể bỏ qua những cá thể này. Hãy trở về với gia đình.
17:37Hãy nghĩ xem, nếu chúng ta làm được tất cả những điều này và chúng ta thực sự có thể, rất có khả năng thực hiện. Bạn có thể vừa quan tâm vừa thương mại hóa. Hoàn toàn có thể. Nhưng gia đình cần phải bắt đầu truyền dạy lại cách nấu nướng, chắc chắn. Chắc chắn phải như thế, hãy truyền dạy nó như là một triết lý. Đối với tôi việc ấy cũng khá là lãng mạn. Nhưng chủ yếu nếu một người dạy cho 3 người khác cách nấu món gì đó, và sau đó những người này lại dạy lại ba người bạn khác của mình, điều đó chỉ cần lặp lại 25 lần, thế là ta đã đạt được toàn bộ dân số Hoa Kỳ. Lãng mạn, có đấy, nhưng, quan trọng hơn hết, đó là việc làm cho mọi người nhận thấy rằng mỗi người chỉ cần bỏ sức ra chút ít để tạo sự khác biệt. Chúng ta cần đưa trở lại những gì đã mất. Huntington Kitchen. Nơi tôi đã làm chương trình này, cá bạn biết đấy, chúng tôi làm chương trình này với hy vọng nó sẽ tạo cảm hứng để mọi người tham gia vào sự thay đổi này. Tôi rất tin tưởng sự thay đổi sẽ thành hiện thực. Huntington's Kitchen là nơi tôi đã làm việc chung với một cộng đồng. Tôi làm việc trong trường học. Tôi đã tìm ra nguồn vốn ổn định để thay thế thức ăn trong tất cả các trường trong vùng, từ các đồ ăn vặt sang thực phẩm tươi.6.500 USD cho mỗi trường.
18:39(Vỗ tay)
18:40Đó là tất cả những gì ta cần. Chỉ 6.500 đô cho mỗi trường. Nhà bếp sẽ tốn 25 nghìn mỗi tháng để vận hành. Điều này sẽ tạo ảnh hưởng tích cực với 5.000 người mỗi năm, tức là 10% dân số. Và đâ là hình thức mọi người dạy lẫn nhau. Các bạn biết đấy, đầu bếp địa phương dạy cho người trong vùng. Toàn là những bài nấu ăn miễn phí, những bài học nấu nướng miễn phí ngay trên lề phố. Đây là sự thay đổi thiết thực, cực kỳ thiết thực. Ở trên đất nước Hoa Kỳ, nếu chúng ta nhìn lại, có rất nhiều hành động tuyệt vời.Có rất nhiều điều đẹp đẽ đang được thực hiện. Có các thiên thần trên nước Mỹ đang thực hiện những điều tốt đẹp trong các trường, từ nông trại đến trường, vườn tược và giáo dục. Có rất nhiều người tốt đã và đang làm những công việc này. Vấn đề là họ đều muốn tiếp tục nhân rộng ra nhiều trường hơn nữa.Nhưng không có tiền. Chúng ta cần xác định những người chuyên gia và những thiên thần này thật nhanh chóng, và cho phép họ tiếp cận đến các nguồn để tiếp tục thực hiện những gì họ đang làm, và làm tốt. Các doanh nghiệp Hoa Kỳ cần hỗ trợ phu nhân Obama làm những việc mà bà ấy muốn làm.
19:44(Vỗ tay)
19:50Và này, tôi biết thật là kỳ lạ khi có một người Anh đứng ở đây trước các bạn nói những chuyện này. Tôi chỉ có thể nói rằng tôi quan tâm. Tôi là một người cha. Và tôi yêu đất nước này. Và tôi tin rằng, thật sự,nếu thay đổi có thể được thực hiện ở đất nước này, những điều tốt đẹp cũng sẽ xảy ra trên thế giới. Nếu Hoa Kỳ chịu làm tôi tin rằng các nước khác cũng sẽ theo sau. Điều này rất quan trọng.
20:14(Vỗ tay)
20:21Khi tôi ở Huntington, cố gắng thực hiện một vài công việc vào thời điểm mọi thứ không được suôn sẻ cho lắm, tôi đã nghĩ nếu tôi có được một cây đũa thần thì tôi sẽ làm gì? Và các bạn biết không điều gì không? Tôi muốn được đứng trước những người có thế lực nhất Hoa Kỳ. Và một tháng sau TED gọi điện cho tôi và trao cho tôi giải thưởng này. Giờ tôi ở đây. Nên, điều ước của tôi. Tôi mắc chứng khó đọc bẩm sinh nên hơi chậm chạp. Điều ước của tôi là để các bạn góp sức vào một phong trào bền vữnggiáo dục mọi trẻ em về thực phẩm, để tạo cảm hứng cho gia đình nấu nướng trở lại và để tiếp gây dựng sức mạnh cho mọi người khắp mọi nơi trên thế giới chiến đấu với chứng bệnh béo phì.
21:20(Vỗ tay)
21:30Xin cảm ơn.
21:32(Vỗ tay)