![]() |
---|
Trong cuộc sống hằng ngày chúng ta tương tác với các vật thể quanh ta. Hằng ngày chúng ta sử dụngmột lượng khổng lồ các đồ vật. Khác với các thiết bị điện toán, chúng ta sử dụng các vật thể đó một cách hứng thú hơn. Khi nói về vật thể, thì một thứ khác tự động gắn liền với vật thể đó, đó chính là các động tác: cách chúng ta thao tác với các đồ vật, cách sử dụng chúng trong cuộc sống hằng ngày.Chúng ta sử dụng các động tác không chỉ để tương tác với đồ vật mà còn dùng cử chỉ để giao tiếp với nhau. Một điệu bộ kèm theo của lời chào "Namaste!", để biểu thị sự tôn trọng người khác hoặc có lẽ -- ở Ấn Độ tôi không cần dạy một đứa trẻ động tác này có nghĩa "4 lần chạy" trong trò cricket. Nó trở thành một phần trong quá trình học hỏi hàng ngày của chúng ta.
00:55Thế nên ngay từ đầu tôi đã rất quan tâm đến cách thức -- Kiến thức của chúng ta về các đồ vật và cử chỉ hàng ngày ra sao, và cách chúng ta dùng các đồ vật, có thể đẩy tới các tương tác giữa con người với thế giới số. Chứ không chỉ là sử dụng một bàn phím và chuột, tại sao tôi không thể dùng máy tính như cách tôi tương tác trong thế giới thực?
01:17Trong 8 năm qua, tôi đã bắt tay vào hành trình khám phá này, với một con chuột trên bàn. Không dùng nó để thao tác trên máy tính, mà tôi đã tháo tung nó ra. Hầu hết mọi người đều biết chuột trước đây gồm một viên bi bên trong và 2 con lăn điều khiển máy tính khi viên bi di chuyển, theo đó, chuột cũng di chuyển theo. Thế là tôi thấy rất thích thú với hai con lăn đó, và muốn có thêm nên đã mượn bạn tôi một con chuôt khác -- tội nghiệp vì tôi không bao giờ trả lại cậu ấy nữa. Và giờ tôi có 4 con lăn. Điều thú vị là, tôi đã tháo các con lăn này khỏi chuột rồi xâu thành chuỗi. Nó gồm dây, ròng rọc và lò xo. Tôi đã có một thiết bị giao diện cử chỉ hoạt động như một thiết bị cảm ứng chuyển động với chi phí 2$. Đây, mọi cử động tôi thực hiện trong thế giới thực được lặp lại y hệt bên trong thế giới số chỉ bằng thiết bị nhỏ bé tôi đã chế tạo cách đây 8 năm, năm 2000.
02:21Vì tôi muốn hòa nhập hai thế giới đó, và nghĩ đến các mẩu giấy ghi nhớ. Và nghĩ rằng, "Tại sao mình không thể kết nối giao diện bình thường của một tờ giấy nhắc việc thật với thế giới số?" Một tin nhắn cho mẹ tôi viết trên giấy nhắc việc có thể đến một dịch vụ tin nhắn ngắn SMS hoặc một dịch vụ nhắc cuộc họp tự động đồng bộ hóa với lịch điện tử của tôi -- một danh sách các việc phải làm tự động đồng bộ hóa với bạn. Nhưng các bạn cũng có thể tìm kiếm trong thế giới số hoặc viết một truy xuất như " Địa chỉ của tiến sĩ Smith là gì?" và hệ thống nhỏ này sẽ in nó ra -- thế là, nó thực sự hoạt động như một hệ thống đầu vào - đầu ra của giấy, chỉ sử dụng giấy.
03:01Trong một cuộc khám phá khác, tôi nghĩ đến việc chế tạo một cái bút có thể vẽ 3 chiều. Tôi đã thiết kế chiếc bút này để giúp các nhà thiết kế và kiến trúc sư không chỉ tư duy hình ảnh 3 chiều mà họ còn có thể vẽ ra được cách sử dụng đó sẽ trực quan hơn nhiều.
03:16Sau đó tôi nghĩ, "Tại sao mình không làm một Google Map trong thế giới thực nhỉ? Không phải gõ từ khóa ra để tìm một địa điểm nào đó, mà tôi đặt các đồ vật lên đỉnh của nó. Nếu tôi đặt giấy phép lên máy bay nó sẽ cho tôi biết cổng máy bay ở đâu. Một cốc cà phê sẽ cho bạn biết có thể tìm thấy thêm cà phê ở đâu hoặc nên vứt cái cốc vào đâu.
03:33Đó là một số khám phá đầu tiên của tôi mục tiêu là kết nối 2 thế giới thực và số với nhau một cách trơn tru. Trong các thí nghiệm đó đều có một điểm chung: Tôi cố gắng đem một phần của thế giới thực vào thế giới số. Tôi lấy một phần nào đó của đồ vật hoặc bất kỳ hình ảnh trực quan nào trong cuộc sống thực rồi mang chúng đến thế giới số, vì mục tiêu của tôi là trực quan hóa các giao diện máy tính.
04:00Nhưng rồi tôi nhận ra con người chúng ta không thực sự hứng thú với điện toán, mà quan tâm đến thông tin nhiều hơn. Chúng ta muốn biết mọi thứ. Về những thứ động đang diễn ra xung quanh.
04:12Nên tôi nghĩ -- vào đầu năm ngoái -- tôi bắt đầu nghĩ, "Sao mình không làm theo cách ngược lại nhỉ?""Thế còn vẽ thế giới thực bằng các thông tin số thì sao nhỉ?" Vì các điểm ảnh (pixel) bị giới hạn trong các thiết bị hình chữ nhật này để vừa với túi quần chúng ta. Tại sao tôi không mang giới hạn đó vào các đồ vật hàng ngày để khỏi cần học ngoại ngữ mới để tương tác với các điểm ảnh đó?
04:46Để nhận ra giấc mơ này, tôi nghĩ đến việc đặt một máy chiếu cỡ lớn trên đầu mình. Tôi nghĩ đó là lý do tôi đặt tên thiết bị này là máy chiếu gắn liền đầu. Tôi xử lý ý tưởng hoàn toàn theo nghĩa đen thôi, tôi lấy cái mũ bão hiểm đi xe đạp cắt bớt đi một chút để cái máy chiếu vừa khít vào đó. Giờ, tôi có thể gia tăng thế giới xung quanh bằng thông tin số này.
05:07Nhưng sau đó, tôi nhận ra mình cũng muốn tương tác với các điểm ảnh kỹ thuật số. Nên tôi đã đặt một camera nhỏ ở đó, hoạt động như một con mắt số. Sau đây, chúng tôi đến với một thiết bị tốt hơn nhiều,một phiên bản treo do người dùng tùy chỉnh, mà nhiều bạn biết đến với cái tên thiết bị Giác Quan Thứ Sáu.
05:23Nhưng điều thú vị nhất trong công nghệ này là bạn có thể mang thế giới số bên mình dù bạn đang ở bất cứ đâu. Các bạn có thể sử dụng bất kỳ giao diện nào, mọi bức tường xung quanh làm giao diện.Camera bám sát mọi cử chỉ của bạn. Nó hiểu được mọi cử động của tay. Và các bạn có thấy một số đánh dấu màu ở phiên bản đầu chúng tôi đang sử dụng. Các bạn có thể vẽ trên bất kỳ bức tường nào.Bạn dừng lại trước một bức tường, và vẽ lên đó. Nhưng chúng tôi không chỉ bám sát cử động một ngón tay. Chúng tôi để bạn tự do dùng cả hai tay, để phóng to thu nhỏ bản đồ chỉ bằng cách kéo những gì được thể hiện. Camera đang thu mọi hình ảnh -- nhận biết màu sắc và đường viền và nhiều thuật toán nhỏ khác sẽ diễn ra ở bên trong. Nó hơi phức tạp một chút về mặt kỹ thuật nhưng nó cho bạn một đầu ra sinh động, trực quan và dễ sử dụng hơn.
06:20Nhưng hay nhất là các bạn có thể mang nó ra ngoài. Không phải là lấy camera ra khỏi túi, các bạn có thể thực hiện điệu bộ chụp ảnh và nó sẽ chụp ảnh cho bạn.
06:31(Vỗ tay)
06:35Xin cảm ơn.
06:37Và sau đó tôi tìm một bức tường, ở đâu cũng được và bắt đầu tìm kiếm các bức ảnh đó hoặc, "Được rồi, mình muốn thay đổi bức ảnh này một chút và gửi cho cậu bạn qua email." Chúng ta đang tìm kiếm một kỷ nguyên nơi mà điện toán sẽ hòa làm một với thế giới thực. Và nếu không có bề mặt nào, các bạn có thể dùng bàn tay mình cũng được. Tôi đang quay số điện thoại bằng chính tay của mình. Camera không chỉ hiểu các cử động tay của bạn mà thú vị hơn, còn có thể hiểu bạn đang cầm đồ vật gì trong tay.
07:10Chúng ta đang -- ví dụ trong trường hợp này, bìa sách trùng khớp với hàng nghìn, thậm chí hàng triệu cuốn sách online, và chúng ta đang kiểm tra xem nó là cuốn sách nào. Một khi nó có thông tin đó, nó sẽ tìm thấy các ý kiến phê bình cuốn sách, hoặc có thể tờ thời báo New York đã có một bài nói tóm tắt cuốn sách, bạn có thể nghe, trên một cuốn sách thực, một bài phê bình hay. ("bài diễn thuyết nổi tiếng tại trường Đại học Havard...")
07:34Đây là chuyến thăm vào tuần trước của tổng thống Obama tại MIT. ("...và đặc biệt tôi muốn cảm ơn hai nhà nghiên cứu xuất sắc của MIT...") Tôi đang xem trực tiếp [video] bài diễn thuyết của ông ấy, trên một tờ báo. Tờ báo của bạn sẽ cho bạn biết thông tin thời tiết trực tiếp chứ không phải được cập nhập -- giống việc bạn phải kiểm tra máy tính để biết thông tin, đúng không?
07:55(Vỗ tay)
08:00Khi quay lại, tôi có thể dùng giấy phép lên máy bay để kiểm tra chuyến bay của mình bị trì hoãn bao lâu,vì vào lúc đó, tôi không muốn mở iPhone ra để lại phải kích vào một biểu tượng nào đó. Và tôi nghĩ công nghệ này sẽ không chỉ thay đổi cái cách -- Vâng.(Tiếng cười) Nó sẽ thay đổi cách chúng ta tương tác với nhau, không chỉ trong thế giới thực. Vui ở chỗ, tôi sẽ đến nhà ga Boston và chơi trò PONG trên mặt sàncủa con tàu, được không? (Tiếng cười) Và tôi thấy trí tưởng tượng là giới hạn duy nhất những gì bạn có thể nghĩ ra khi công nghệ này hòa nhập với cuộc sống thực.
08:35Nhưng nhiều người tranh luận rằng công việc của con người không chỉ liên quan đến các đồ vật thật.Chúng ta tính toán , biên tập báo nhiều việc khác nữa, vậy thì sao? Và nhiều người đang rất háo hức đón chờ máy tính bảng thế hệ tiếp theo được tung ra thị trường. Còn tôi, thay vì đợi chờ tôi đã tự làm một cái cho mình, bằng cách dùng một tờ giấy. Tôi đã tháo camera ra -- Mọi webcam camera đều có một microphone bên trong camera. Tôi đã tháo microphone ra. rồi kéo cái đó -- tôi đã làm một ghim từ cái microphone và ghim nó vào một tờ giấy nào cũng được. Giờ, âm thanh cảm ứng nhận biết chính xác khi tôi chạm vào tờ giấy. Nhưng camera đang bám sát cử động của ngón tay tôi.
09:24Các bạn có thể xem phim nữa. ("Chào buổi chiều. Tên tôi là Russell...") ("...và tôi là một nhà khám phá thế giới hoang dã ở bộ lạc 54.")
09:33Các bạn có thể chơi game. (Tiếng động cơ ôtô) Đây này, chiếc camera hiểu cách bạn nắm tờ giấy và chơi trò đua xe. (Vỗ tay)
09:48Nhiều bạn chắc hẳn đã nghĩ rằng , được rồi, mình có thể truy cập. Vâng, tất nhiên rồi, các bạn có thể truy cập mọi trang web hay thao tác các chương trình máy tính trên một tờ giấy bất kỳ khi nào bạn cần.Thú vị hơn, tôi lưu ý đến cách làm sao để thao tác linh động hơn: Khi quay lại cái bàn, tôi có thể cầm thông tin đó mang nó quay lại desktop thế là tôi có thể dùng chiếc máy tính để bàn rồi.
10:11(Vỗ tay)
10:13Tại sao chỉ có máy tính? Chúng ta có thể chơi với các tờ giấy. Thế giới bằng giấy rất thú vị khi chơi với nó. Tôi đang lấy một phần của một tài liệu và đặt phần thứ 2 vào đây --- tôi đang thay đổi thông tin ở đằng kia. Vâng. Tôi muốn nói, "Ok, trông đẹp đấy, mình phải in ra mới được." Và giờ tôi đã có bản in của nó. Lưu lượng công việc trở nên sinh động hơn so với cách đây 20 năm, và so với hiện nay khi cứ phải chuyển qua lại giữa 2 thế giới.
10:46Cuối cùng, tôi nghĩ rằng thông tin tích hợp với các đồ vật hàng ngày sẽ không chỉ giúp chúng ta từ bỏ ranh giới kỹ thuật số, khoảng cách giữa 2 thế giới số và thực mà còn giúp chúng ta vẫn là con người, kết nối với thế giới thực hơn nữa. Và nó sẽ giúp con người không biến thành cỗ máy ngồi lỳ trước các cỗ máy khác.
11:14Xin hết. Cảm ơn quý vị.
11:17(Vỗ tay)
11:31Xin cảm ơn.
11:32(Vỗ tay)
11:35Chris Anderson: Pranav, trước hết, cậu đúng là thiên tài. Thật đáng kinh ngạc. Cậu định sẽ làm gì với công nghệ này? Đã có kế hoạch thành lập công ty chưa? Hay nghiên cứu này chỉ để vui thôi?
11:47Pranav Mistry: Có nhiều công ty -- nhiều công ty tài trợ cho Media Lab -- quan tâm tới công nghệ này.Các công ty như các hãng điện thoại di động muốn phát triển nó theo một cách khác với các tổ chức phi chính phủ ở Ấn Độ, họ nghĩ, "Tại sao chỉ có công nghệ "Giác Quan Thứ Sáu" thôi? Chúng ta nên có một công nghệ "Giác Quan Thứ Năm" cho những người bị câm. Công nghệ này có thể giúp họ nói được, có thể bằng một hệ thống loa."
12:08CA: Vậy kế hoạch của riêng cậu thì sao? Cậu sẽ vẫn ở lại MIT hay định làm gì khác?
12:12PM: Tôi sẽ cố gắng mang công nghệ này tiếp cận với mọi người để ai cũng có thể phát triển thiết bị Giác Quan Thứ Sáu cho riêng mình vì phần cứng rất dễ sản xuất và không khó để làm một cái cho riêng mình. Chúng tôi sẽ cung cấp phần mềm mã nguồn mở cho mọi người, có thể sẽ bắt đầu vào tháng tới.
12:28CA: Mã nguồn mở ư? Wow.
12:30(Vỗ tay)
12:35CA: Cậu có dự định quay lại Ấn Độ cùng công nghệ này?
12:38PM: Vâng, chắc chắn rồi.
12:40CA: Cậu có kế hoạch gì không? MIT thì sao? Hay Ấn Độ? Cậu dự định chia sẻ thời gian như thế nào?
12:44PM:Ở đây có nhiều năng lượng, rất nhiều thứ để học hỏi. Tất cả công trình các bạn vừa thấy đều là kiến thức tôi học được ở Ấn Độ. Và giờ, các bạn sẽ hiểu thêm về tính hiệu quả chi phí: hệ thống này có giá 300$ so với 20,000$ cho bảng bề mặt hoặc một thứ tương tự. Hay chẳng lẽ hệ thống cử chỉ chuột giá 2$ vào lúc đó tốn khoảng 5,000$? Tôi đã trình diễn công nghệ đó trong một cuộc hội thảo với tổng thống Abdul Kalam ông ấy nói, "Chúng ta nên dùng nó trong Trung Tâm Nghiên Cứu Nguyên Tử Bhabha." Nên tôi rất háo hức làm cách nào để đem công nghệ này tới đông đảo quần chúng chứ không phải để phủ bụi trong phòng thí nghiệm.
13:22(Vỗ tay)
13:26CA: Dựa trên các diễn giả tại TED từ trước tới nay, tôi có thể nói cậu xứng đáng là một trong 2, hoặc 3 nhà phát minh xuất sắc nhất trên thế giới hiện nay. Thật vinh dự khi cậu tham gia TED. Cảm ơn rất nhiều. Thật tuyệt vời.
13:37(Vỗ tay)