Monday, October 12, 2015

Dan Ariely: What makes us feel good about our work?



List of Video
Previous Video
Next Video

Hôm nay tôi muốn nói một chút về vấn đề lao động và việc làm. Khi chúng ta nghĩ về việc con người làm việc như thế nào, trực giác ngây thơ mà chúng ta có đó là con người giống như những con chuột trong một mê cung-- thứ mà tất cả mọi người quan tâm đến là tiền, và giây phút chúng ta cho người khác tiền,chúng ta có thể chỉ cho họ làm việc theo cách này, chúng ta có thể chỉ cho họ làm việc theo cách khác.Đây là lý do tại sao chúng ta thưởng cho các giám đốc ngân hàng và trả tiền cho tất cả các công việc đó. Và chúng ta thực sự có quan điểm vô cùng đơn giản này về việc tại sao con người làm việc và thị trường lao động trông như thế nào.
00:43Ngay lúc này, nếu các bạn nghĩ về điều đó, có tất cả các dạng hành vi kỳ lại trên thế giới xung quanh chúng ta. Hãy nghĩ về một việc gì đó như trèo núi và leo núi. Nếu bạn đọc sách về những người leo núi, những ngọn núi khó leo, bạn có nghĩ rằng những quyển sách đó chan chứa những phút giây vui vẻ và hạnh phúc? Không, chúng toàn là đau khổ. Thực tế, tất cả đều là vì sự tê cóng và khó khăn để cất bướcvà sự khó thở-- lạnh giá, những hoàn cảnh đầy thách thức. Và nếu con người chỉ cố gắng để hạnh phúc,giây phút mà họ leo lên đến đỉnh, họ sẽ nói, "Đây là một sai lầm khủng khiếp. Tôi sẽ không bao giờ làm lại nữa." (Cười) "Thay vào đó, hãy để tôi ngồi trên một bãi biển nào đó uống mojitos." Nhưng thay vào đó, người ta đi xuống, và sau khi hồi phục, người ta lại leo lên tiếp. Và nếu bạn nghĩ về việc leo núi như một ví dụ, nó sẽ gợi ý cho bạn về tất cả những điều khác. Nó gợi ý rằng chúng ta quan tâm tới việc đạt đến đích, đển đỉnh cao. Nó gợi ý rằng chúng ta quan tâm tới sự đấu tranh, tới thách thức. Nó gợi ý rằng có tất cả các thứ khác thúc đẩy chúng ta làm việc và hành xử bằng tất cả mọi cách.
01:52Và đối với cá nhân tôi, tôi đã bắt đầu nghĩ về điều này sau khi một sinh viên đến gặp tôi. Đây là một trong số các sinh viên của tôi vài năm trước. Và một ngày cậu ta quay trở lại trường. Và cậu ta kể với tôi câu chuyện này: Cậu ta nói rằng cậu ta đã làm một bản thuyết trình Power Point trong hơn hai tuần. Cậu ta đang làm việc cho một ngân hàng lớn. Bản thuyết trình để chuẩn bị cho một vụ mua bán và sáp nhập.Và cậu ta đã mất nhiều công sức để làm bản thuyết trình này-- các đồ thị, bảng biểu, thông tin. Cậu ta thức khuya hàng đêm. Và ngày trước hạn chót, cậu ta gửi bản thuyết trình Power Point cho sếp cậu ta,và người sếp đã phản hồi và nói rằng, "Bản thuyết trình tốt, nhưng phần sáp nhập bị hủy bỏ." Và anh chàng hoàn toàn chán nản. Tại thời điểm cậu ta đang làm việc, cậu ta thực sự khá hạnh phúc. Hàng đêm cậu ta tận hưởng công việc của mình, cậu ta đi ngủ muộn, cậu ta muốn làm bản thuyết trình thật hoàn hảo. Nhưng biết rằng việc sẽ không ai có thể xem làm cho cậu ta chán nản.
02:57Như vậy tôi bắt đầu nghĩ về việc làm thế nào để chúng ta thử nghiệm ý tưởng về thành quả lao động của chúng ta Và để bắt đầu, chúng tôi đã làm một thử nghiệm nhỏ trong đó chúng tôi đưa đồ chơi xếp hình Lego cho mọi người, và yêu cầu họ xếp chúng. Và với một số người khác, chúng tôi đưa họ Lego và chúng tôi hỏi họ, "Này, bạn có muốn lắp một mô hình Bionicle này để lấy 3 đô la không? Chúng tôi sẽ trả cho bạn 3 đô la để làm nó." Và những người đó đồng ý, và họ xếp hình Lego. Và khi họ làm xong, chúng tôi lấy nó, chúng tôi cất nó ở dưới bàn, và chúng tôi nói, "Bạn có muốn làm một cái khác với 2,70 đô la không?" Nếu họ đồng ý, chúng tôi đưa cho họ một cái khác. Và khi họ làm xong, chúng tôi hỏi họ, "Bạn có muốn làm một cái khác không?" để lấy, 2,40 đô, 2,10 đô, vân vân, cho tới khi một số người nói, "Không làm nữa. Nó không đáng giá với tôi." Điều này là cái mà chúng tôi gọi là điều kiện có nghĩa.Người ta xếp một mô hình Bionicle sau mỗi một cái khác. Sau khi họ làm xong mỗi cái, chúng tôi cho chúng xuống dưới bàn, Và chúng tôi nói với họ vào cuối buổi thử nghiệm rằng, chúng tôi sẽ lấy tất cả các mô hình Bionicles, chúng tôi sẽ tháo tất cả chúng ra, chúng tôi sẽ cho chúng vào lại các hộp, và chúng tôi sẽ sử dụng chúng cho những người tham gia thử nghiệm tiếp theo.
04:10Có một điều kiện khác. Điều kiện này được lấy cảm hứng từ David, sinh viên của tôi. Và điều kiện khác này chúng tôi gọi là điều kiện Sisyphic Và nếu như bạn còn nhớ về câu chuyện Sisyphus, Sisyphus đã bị các vị thần trừng phạt phải đẩy đá lên trên ngọn đồi, và khi Sisyphus gần tới đích, tảng đá lăn tròn xuống, và Sisyphus phải bắt đầu lại từ đầu. Và bạn có thể nghĩ về điều này như là bản chất của việc làm vô ích. Bạn có thể tưởng tượng rằng nếu Sisyphus đẩy tảng đá trên những ngọn đồi khác, ít nhất ông ấy còn có được cảm giác tiến bộ. Cũng như vậy, nếu bạn xem một bộ phim về nhà tù, có một cách mà thỉnh thoảng các lính canh tra tấn các tù nhân đó là yêu cầu họ đào một cái hố và khi tù nhân làm xong, họ yêu cầu người tù đó lấp đầy cái hố lại và đào lại lần nữa. Có điều gì đó về phiên bản mang tính chu kỳ này về việc làm một thứ lặp đi lặp lại dường như đang tước bỏ đi động cơ làm việc một cách tỉ mỉ. Vì thế điều kiện thứ hai của thử nghiệm này chính xác là những gì mà chúng tôi đã làm. Chúng tôi đã hỏi mọi người, "Bạn có muốn lắp một mô hình Bionicle để lấy 3 đô la không?" Và nếu họ nói có, họ lắp chúng.Sau đó chúng tôi hỏi họ, "Bạn có muốn lắp một cái khác với $2,70 không?" Và nếu họ đồng ý, chúng tôi đưa cho họ một cái mới, và khi họ đang lắp ráp chúng, chúng tôi để mô hình mà họ vừa lắp xong sang một một bên. Và khi họ làm xong, chúng tôi hỏi, "Bạn có muốn làm một cái khác, lần này ít hơn 30 xen không?" Và nếu họ nói có, chúng tôi đưa cho họ mô hình họ đã lắp xong và chúng tôi đã tháo ra. Vì vậy đây là một chu kỳ vô tận của việc họ lắp ráp và chúng tôi tháo dỡ ngay trước mắt họ.
05:43Bây giờ điều gì sẽ xảy ra nếu các so sánh hai điều kiện này? Điều kiện thứ nhất xảy ra đó là người ta lắp nhiều mô hình Bionicles hơn-- họ đã lắp được 11 so với 7-- trong tình huống ý nghĩa trái ngược với tình huống Sisyphus. Và bằng cách này, chúng tôi có thể chỉ ra rằng điều này không có ý nghĩa lớn. Mọi người không phải chữa bệnh ung thư hay đang xây dựng cầu, Họ đang lắp ráp các mô hình Bionicle chỉ với vài cent. Và không chỉ có vậy, tất cả bọn họ đều biết rằng các mô hình Bionicle sẽ sớm bị tháo dỡ. Vì vậy không có cơ hội thật cho ý nghĩa lớn. Nhưng thậm chí ý nghĩa nhỏ nhất cũng tạo ra sự khác biệt.
06:17Bây giờ chúng tôi có một phiên bản thử nghiệm khác. Trong phiên bản thử nghiệm này, chúng tôi không đặt họ vào trong tình huống, chúng tôi chỉ miêu tả cho họ tình huống, nhiều như tôi đang miêu tả cho các bạn bây giờ, và chúng tôi hỏi họ đoán kết quả sẽ xảy ra như thế nào. Điều gì đã xảy ra? Người ta đã đoán đúng hướng nhưng không đúng tầm quan trọng. Những người chỉ được miêu tả thí nghiệm nói rằng trong điều kiện có ý nghĩa, người ta có thể làm thêm một mô hình Bionicle. Vì thế họ hiểu ý nghĩa là quan trọng, họ chỉ không hiểu tính chất trọng đại của sự quan trọng, mức độ mà nó là quan trọng.
06:51Có một phần dữ liệu khác mà chúng tôi nghiên cứu. Nếu bạn nghĩ về điều này, có một số người yêu xếp hình Legos và một số người thì không. Và bạn sẽ suy đoán rằng những người yêu Legos sẽ lắp ráp nhiều mô hình Legos hơn, thậm chí với ít tiền hơn, vì trên hết, họ có thêm nhiều niềm vui cho chính bản thân bạn. Và những người ít yêu thích Lego hơn sẽ lắp ráp ít hơn bởi vì niềm yêu thích họ nhận được ít hơn.Và đó thực sự là điều mà chúng tôi đã tìm thấy trong điều kiện có ý nghĩa. Có một tương quan tốt đẹp giữa tình yêu với Lego và khối lượng Lego mà mọi người lắp được. Điều gì đã xảy ra với điều kiện Sisyphic? Trong điều kiện tương quan là 0. Không có mối liên hệ giữa tình yêu với Lego và số lượng bao nhiêu Lego mà mọi người lắp được, điều này gợi ý cho tôi rằng cùng với thao tác tháo dỡ mọi thứ trước mắt mọi người, về cơ bản chúng tôi đã phá vỡ niềm vui mà họ có được từ hoạt động này. Về cơ bản chúng tôi đã loại trừ nó.
07:44Ngay sau khi toi hoàn thành cuộc thử nghiệm này, tôi đã đến nói chuyện với một công ty phần mềm lớn ở Seattle. Tôi không thể nói với các bạn tên công ty đó, nhưng họ là một công ty lớn ở Seattle. Và đây là một nhóm thuộc công ty phần mềm đó và được đặt ở một tòa nhà khác. Và công ty yêu cầu nhóm này cải tiến và tạo ra sản phẩm lớn tiếp theo cho công ty. Và vào tuần trước khi tôi xuất hiện, Giám đốc điều hành của công ty phần mềm lớn này đến gặp nhóm đó, 200 kỹ sư, và hủy dự án. Và tôi ở đó, đứng trước 200 con người thất vọng nhất mà tôi đã từng nói chuyện. Và tôi đã miêu tả cho họ những thí nghiệm về Lego, và họ nói rằng họ cảm thấy giống như họ vừa trải qua thí nghiệm đó. Và tôi hỏi họ, tôi nói, "Có bao nhiêu người trong số các bạn hôm nay đi làm muộn hơn bình thường?" Và tất cả họ giơ tay lên. Tôi nói, "Có bao nhiêu người trong số các bạn hôm nay về nhà sớm hơn thường lệ?" Và tất cả giơ tay lên. Tôi hỏi họ, "Có bao nhiêu người trong số các bạn bổ sung những thứ không chính đáng vào trong báo cáo chi tiêu?" Và họ đã không thực sự giơ tay lên, nhưng họ đưa tôi đi ăn tôi và chỉ cho tôi điều mà họ có thể làm với báo cáo chi tiêu. Và sau đó tôi hỏi họ, tôi nói, "Giám đốc điều hành có thể làm gì để các bạn không bị thất vọng?" Và họ đưa ra tất cả các loại ý tưởng. Họ nói rằng giám đốc điều hành nên yêu cầu họ báo cáo trước toàn bộ công ty về hành trình hơn hai năm qua của họ và về điều mà họ đã quyết định làm. Ông ấy nên yêu cầu họ nghĩ về việc những khía cạnh nào của công nghệ của họ có thể phù hợp với những phần khác của tổ chức. Ông ấy nên yêu cầu họ xây dựng một số mẫu thử nghiệm, một số mẫu thử nghiệm thế hệ tiếp theo, và nhìn thấy cách họ làm việc như thế nào. Nhưng có một điều là không có ý tưởng nào trong số này yêu cầu một số nỗ lực và động lực. Và tôi nghĩ rằng vị giám đốc điều hành về cơ bản không hiểu được tầm quan trọng của ý nghĩa. Nếu vị giám đốc điều hành đó, chỉ cần giống như những người tham gia thử nghiệm của chúng tôi, nghĩ rằng bản chất của ý nghĩa là không quan trọng,nên ông ấy không quan tâm. Và ông ấy nói với họ rằng, "Khi đó tôi hướng các bạn theo cách này, và bây giờ tôi đang hướng các bạn theo cách này, tất cả đều sẽ ổn." Nhưng nếu bạn hiểu ý nghĩa quan trọng như thế nào, thì bạn sẽ hiểu thật sự quan trọng như thế nào khi sử dụng thời gian, năng lượng và nỗ lựcđể khiến người khác quan tâm hơn tới điều mà họ đang làm.
09:53Cuộc thử nghiệm thứ hai hơi khác một chút. Chúng tôi lấy một tờ giấy với những chữ cái bất kỳ, và tôi yêu cầu họ tìm các cặp chứ cái giống với các chữ cái bên canh. Đó là nhiệm vụ. Và họ đã làm xong tờ thứ nhất. Và sau đó chúng tôi hỏi họ có muốn làm tờ tiếp theo với ít tiền hơn không và tờ giấy tiếp theo cũng với ít tiền hơn, và cứ tiếp tục như vậy. Và chúng tôi có ba điều kiện. Trong điều kiện thứ nhất, họ viết tên họ trên tờ giấy, tìm xong các cặp từ, đưa lại cho người thử nghiệm. Người thử nghiệm xem qua từ trên xuống dưới, nói "Ừm" và đặt lên chồng giấy bên cạnh họ. Trong điều kiện thứ hai, người tham gia không viết tên họ trên giấy. Người thử nghiệm nhìn thấy tờ giấy, lấy giấy, không nhìn vào nó, không xem qua nó, và chỉ đơn giản là đặt nó lên chồng giấy. Như vậy bạn lấy tờ giấy, bạn chỉ đặt nó sang một bên.Và trong điều kiện thứ ba, người thử nghiệm lấy tờ giấy và trực tiếp cho nó vào máy hủy giấy. Điều gì xảy ra trong cả ba điều kiện này?
10:56Trong biểu đồ này, tôi sẽ cho các bạn thấy họ dừng lại ở những tỷ lệ nào. Như vậy những con số thấp hơn có nghĩa là mọi người làm chăm chỉ hơn. Họ đã làm việc lâu hơn nhiều. Trong điều kiện được công nhận, họ làm tất cả cho đến khi xuống đến tận 15 cent. Tại tỷ giá 15 cent / giấy, về cơ bản họ đã dừng lại những nỗ lực của họ. Trong điều kiện máy xén giấy, tỷ lệ lớn gấp đôi -- 30 cent / giấy. Và về cơ bản đây là kết quả chúng tôi đã có trước đây. Bạn xóa sạch những nỗ lực, thành quả của họ, bạn khiến họ không cảm thấy vui vẻ với điều mà họ đang làm nữa. Nhưng nhân tiện, tôi phải chỉ ra rằng, trong điều kiện máy xén giấy, họ có thể đã lừa dối. Họ có thể đã không làm tốt công việc, bởi vì họ nhận ra rằng người ta sẽ chỉ xé nhỏ nó ra. Do đó có lẽ tờ giấy đầu tiên bạn sẽ làm tốt nhất, nhưng sau đó bạn nhìn thấy không ai thực sự kiểm tra nó cả, nên bạn có thể làm nhiều hơn và nhiều hơn và nhiều hơn. Vì vậy, thực tế là trong điều kiện có máy xén giấy, họ có thể đã bàn giao nhiều thành phẩm hơn và nhận nhiều tiền hơn và nỗ lực ít hơn. Nhưng trong điều kiện bị bỏ qua thì thế nào? Liệu điều kiện bị bỏ qua sẽ giống điều kiện được ghi nhận hay điều kiện có máy xén giấy, hoặc là ở nơi nào đó ở giữa? Hóa ra nó gần giống với điều kiện máy xén giấy..
12:00Bây giờ thì có cả tin tốt và tin xấu ở đây. Tin xấu là việc phớt lờ hiệu quả làm việc của người khác cũng tồi tệ gần giống như xé vụn nỗ lực của họ ngay trước mắt họ. Việc phớt lờ cho bạn cả một cách để ra khỏi đó. Tin tốt là bằng việc nhìn một cách đơn giản vào một thứ gì đó mà người ta có, xem qua nó nói rằng "ừm," có vẻ hiệu quả hơn để cải thiện một cách đáng kể động lực của họ. Như thế tin tốt là việc bổ sung động lực có vẻ không khó khăn lắm. Tin xấu là việc loại trừ động lực có vẻ lại vô cùng dễ dàng, và nếu chúng ta nghĩ về nó một cách cẩn thận, chúng ta có thể vượt qua được. Vì vậy tất cả là điều kiện của động lực tiêu cực hoặc loại trừ động lực tiêu cực.
12:46Phần tiếp theo tôi muốn chỉ cho các bạn đó là một vài điều về động lực tích cực. Có một cửa hàng ở Mỹ được gọi là IKEA. Và IKEA là một cửa hàng với nhiều loại đồ nội thất cần nhiều thời gian lắp ráp. (Cười)và tôi không biết các bạn thế nào, nhưng tất cả những lần tôi lắp một trong những thứ đó, tôi mất rất nhiều thời gian, mất rất nhiều nỗ lực, nó khó hiểu hơn rất nhiều. Tôi lắp đặt sai các thứ. Tôi không thể nói tôi vui vẻ với những miếng đồ đó. Tôi không thể nói rằng tôi thích thú với quá trình đó. Nhưng khi tôi làm xong, tôi có vẻ thích những miếng đồ nội thất IKEA nhiều hơn là những thứ khác.
13:26Và có một câu chuyện cổ về việc trộn bánh. Trong thập niên 40, khi họ bắt đầu trộn bánh, họ sẽ lấy bột và họ sẽ đặt nó trong một cái hộp, và họ hỏi các bà vợ của họ về việc đổ bột vào, quấy một chút nước vào, trộn lên, cho vào trong lò nướng, và -- thì đấy! -- bạn đã có bánh. Nhưng hóa ra việc này rất không phổ biến. Người ta đã không còn muốn chúng. Và họ nghĩ về tất cả những dạng lý do cho điều đó. Có lẽ là vị không ngon. Không, vị rất tuyệt. Điều mà họ nhận ra đó là đã không có đủ nỗ lực. Rất dễ dàng để ai đó mang một cái bánh đến cho các vị khách và nói rằng, "Đây là bánh của tôi." Không, không, không, đó là bánh của một ai đó. Như thể là bạn đã mua nó ở cửa hàng. Nó không có cảm giác như là của bạn.Như vậy họ sẽ làm gì? Họ đã lấy trứng và sữa ra khỏi bột. (Cười) Bây giờ bạn phải đập trứng và thêm vào. Bạn phải đo lượng sữa, cho sữa vào, trộn lên. Bây giờ nó là bánh của bạn. Bây giờ tất cả mọi thứ đều ổn.
14:28(Vỗ tay)
14:38Bây giờ tôi nghĩ hơi giống với nỗ lực IKEA, bằng việc để người ta làm việc chăm chỉ, họ thực sự đã khiến bản thân họ yêu thích điều mà họ đang làm ở một mức độ cao hơn.
14:46Như thế thì làm thế nào để chúng tôi trả lời câu hỏi này bằng thực nghiệm? Chúng tôi yêu cầu mọi người xếp hình origami. Chúng tôi cho họ chỉ dẫn làm thế nào để tạo ra một hình origami, và chúng tôi cho họ một tờ giấy. Và họ đều là những người mới làm, và họ gấp những hình thù thực sự khá xấu xí-- không cái nào giống một con ếch hay một cái cần cẩu. Nhưng sau đó chúng tôi nói chuyện với họ, chúng tôi nói, "Hãy xem này, hình origami này thực sự thuộc về chúng tôi. Bạn đã làm việc cho chúng tôi, nhưng tôi sẽ nói với bạn điều này, chúng tôi sẽ bán nó cho bạn. Bạn muốn chúng tôi trả cho bạn bao nhiêu tiền?" Và chúng tôi đánh giá việc họ sẵn sàng trả bao nhiêu tiền cho hình xếp đó. Và chúng tôi có hai dạng người. Chúng tôi có những người đã xếp hình, và chúng tôi có những người không xếp hình và chỉ nhìn vào nó như một người quan sát bên ngoài. Và điều chúng tôi tìm ra đó là những người xếp hình nghĩ rằng đó là những hình xếp origami đẹp, và họ sẵn sàng trả giá cho chúng đắt gấp năm lần những người chỉ đánh giá chúng bên ngoài. Bây giờ bạn có thể nói rằng, nếu bạn là một người xếp hình, bạn có nghĩ rằng, "Ồ, tôi yêu hình xếp origami này, nhưng tôi biết rằng sẽ chẳng có ai khác thích nó?" Hay bạn có nghĩ rằng, "Tôi yêu hình origami này, và tất cả những người khác cũng sẽ thích nó?" Câu nào trong số hai câu trả lời này là đúng? Hóa ra những người xếp hình không chỉ yêu hình xếp origami nhiều hơn, mà họ còn nghĩ rằng tất cả mọi người sẽ nhìn thấy thế giới theo quan điểm của họ. Họ nghĩ rằng tất cả mọi người cũng sẽ yêu thích nó.
16:02Trong phiên bản thử nghiệm tiếp theo, chúng tôi đã thử với những hiệu ứng IKEA. Chúng tôi cố gắng làm cho nó khó hơn. Chúng tôi đưa cho một số người nhiệm vụ giống nhau. Với một số chúng tôi làm cho khó hơn bằng việc giấu chỉ dẫn đi. Và phía trên tờ giấy, chúng tôi có một vài bảng chỉ dẫn cách gấp origami. Với một số người chúng tôi chỉ cần bỏ chỉ dẫn đó đi. Như thế bây giờ thật sự khó khăn. Điều gì đã xảy ra? Ồ, theo một cách khách quan, các hình origami bây giờ xấu hơn, khó làm hơn. Bây giờ khi chúng tôi nhìn vào hình origami dễ, chúng tôi thấy cùng một điều: người xếp hình thích nó nhiều hơn, người đánh giá thích nó ít hơn. Khi bạn nhìn vào những chỉ dẫn khó, nỗ lực lớn hơn. Tại sao? Bởi vì bây giờ người xếp hình thậm chí còn thích nó nhiều hơn. Họ đặt tất cả nỗ lực vào nó. Và người đánh giá? Họ thậm chí còn ít thích nó hơn. Bởi vì thực tế là nó thậm chí còn xấu hơn bản thử nghiệm đầu. tất nhiên, điều này cho các bạn biết một vài điều về cách chúng ta đánh giá mọi việc.
17:03Bây giờ hãy nghĩ về lũ trẻ. Hãy tưởng tượng rằng tôi hỏi bạn, "Bạn sẽ bán các con của bạn với giá bao nhiêu?" Các kỷ niệm của bạn và các tổ chức và vân vân. Hầu hết mọi người nói rất, rất nhiều tiền -- vào những ngày tốt. (Cười) Nhưng hãy tưởng tượng điều này hơi khác một chút. Hãy tưởng tượng nếu bạn không có con, và một ngày bạn đi đến công viên và gặp một vài đứa trẻ, và chúng trông như các con của bạn vậy. Và bạn chơi với chúng khoảng vài tiếng. Và khi bạn chuẩn bị đi, cha mẹ chúng nói, Này, nhân đây, chỉ trước khi anh đi, nếu anh thích, anh có thể mua chúng." (Cười) Bây giờ bạn muốn trả bao nhiêu tiền để mua chúng? Hầu hết mọi người nói không nhiều lắm. Và đây là bởi vì các con của chúng ta rất có giá trị, không chỉ bởi vì chúng là ai, nhưng bởi vì chúng ta, bởi vì chúng kết nối với chúng ta và bởi vì thời gian và sự kết nối. Và nhân đây, nếu bạn nghĩ rằng các chỉ dẫn IKEA không tốt, hãy nghĩ về các chỉ dẫn đi kèm với trẻ con. Điều này thực sự khó khăn. (Cười) Nhân tiện, đây là các con tôi, tất nhiên, rất tuyệt vời và vân vân. Chúng mang tới cho các bạn một điều nữa, đó là, giống như những người xếp hình của chúng tôi, khi họ nhìn vào sinh vật mà họ sáng tạo ra, chúng ta không thấy được rằng những người khác không nhìn theo cách của chúng ta.
18:20Hãy để tôi nói thêm một điều cuối cùng. Nếu bạn nghĩ về Adam Smith với Karl Marx, Adam Smith có các khái niệm rất quan trọng của tính hiệu quả. Ông ấy đã đưa ra ví dụ về một nhà máy sản xuất đinh ghim.Ông ấy nói rằng đinh ghim cần 12 bước sản xuất khác nhau, và nếu một người làm cả 12 bước, năng suất sẽ rất thấp. Nhưng nếu bạn để một người làm bước một và một người làm bước hai, bước ba và cứ thế, năng suất sẽ tăng lên rất nhiều. Và quả thật, đây là một ví dụ tuyệt vời và là lý luận của cuộc Cách mạng Công nghiệp và tính hiệu quả. Mặt khác, Karl Marx, nói rằng việc chuyển nhượng lao động là vô cùng quan trọng trong việc mọi người nghĩ thế nào về mối quan hệ với việc mà họ đang làm. Và nếu bạn làm cả 12 bước, bạn quan tâm đến cái đinh ghim hơn. Nhưng nếu bạn chỉ làm một bước mọi lúc, có lẽ bạn không quan tâm nhiều.
19:10Và tôi nghĩ rằng trong cuộc Cách mạng Công nghiệp, Adam Smith chính xác hơn Karl Marx, nhưng sự thật là chúng ta đã xoay chuyển và bây giờ chúng ta đang ở trong nền công nghiệp tri thức. Và bạn có thể tự hỏi bản thân, điều gì xảy ra trong nền công nghiệp tri thức? Liệu tính hiệu quả vẫn còn quan trọng hơn ý nghĩa không? Tôi nghĩ câu trả lời là không. Tôi nghĩ rằng khi chúng ta chuyển đến các tình huốngngười ta phải tự quyết định về việc nỗ lực, chú ý, quan tâm như thế nào, họ cảm thấy kết nối như thế nào, họ có đang nghĩ về lao động trên đường đi làm hay khi đang tắm và vân vân không, hoàn toàn bất ngờ Marx có nhiều điều để nói với chúng ta hơn. Vì vậy khi chúng ta nghĩ về lao động, chúng ta thường nghĩ về động lực và thù lao như những thứ giống nhau, nhưng sự thật là chúng ta có lẽ nên thêm tất cả những điều khác vào-- ý nghĩa, sự sáng tạo, thách thức, sở hữu, bản sắc, lòng tự trọng, v.v. Và tin tốt là nếu chúng ta cho tất cả các nhân tố này vào một, và nghĩ về chúng, chúng ta tạo ra ý nghĩa, lòng tự trọng và động lực của chúng ta như thế nào, và làm thế nào để chúng ta làm việc đó tại nơi làm việc và cho các nhân viên của chúng ta. Tôi nghĩ chúng ta nên để mọi người hữu ích hơn và hạnh phúc hơn.
20:15Cảm ơn các bạn rất nhiều.
20:17(Vỗ tay)