![]() |
---|
Wow, các bạn có mặt ở đây nhiều thật
00:23Khi tôi còn nhỏ tôi thường giấu 'trái tim' mình dưới chiếc giường, bởi lẽ mẹ tôi từng nói Nếu con mà không cẩn thận, một ngày nào đó có người sẽ làm tan nát trái tim con Hãy tin tôi đi. Bên dưới chiếc giường không phải là một chỗ giấu lí tưởng Tôi biết bởi tôi vẫn cứ bị gục ngã, đau thấu tim nhiều lần Tôi bị chóng mặt vì chuyện phải đấu tranh cho bản thân Nhưng đó lại là thứ mà chúng tôi được dạy bảoĐấu tranh cho bản thân mình. Và điều đó thật khó thực hiện nếu như bạn chưa hiểu bản thân mình.Chúng ta được trông đợi có thể xác định bản thân mình quá sớm và nếu như ta không làm, người khác sẽ thay ta... Đầu to mắt cận. Cái lu di động. Lẳng lơ. Ẻo lả.
01:01Và cùng với lúc ta 'được' người khác chỉ ra ta là ai ta 'được' hỏi Em muốn làm gì khi lớn lên? Tôi đã luôn nghĩ đó là một câu hỏi không công bằng Nó như giả định trước rằng ta không thể là điều mà bản thân ta đang là Chúng tôi là trẻ con
01:16Khi tôi còn là một đứa trẻ, tôi muốn trở thành một người đàn ông Tôi muốn một bản kế hoạch đăng kí lương hưu để có thể ăn kẹo nhiều đến mức tuổi già của tôi ngọt như đường Khi tôi còn là một đứa trẻ, tôi cạo râu Bây giờ thì đỡ nhiều rồi Khi tôi lên 8, tôi muốn trở thành một nhà sinh học đại dương Khi tôi lên 9, tôi xem bộ phim 'Jaws' (hàm cá mập: bộ phim mói về những nhà khoa học bị tấn công bởi cá mâp) và tự nhủ của mình, 'Không, cảm ơn' Và khi tôi 10 tuổi, tôi được bảo rằng ba mẹ đã rời bỏ tôi vì họ không muốn tôi Khi tôi 11 tuổi, tôi muốn được để yên thân. Khi tôi 12 tuổi, tôi muốn chết. Khi 13, tôi muốn giết một đứa trẻ Khi tôi 14, tôi được hỏi để nghiêm túc cân nhắc công việc tương lai
01:53Tôi nói ' Con muốn trở thành một nhà văn'
01:56Và họ bảo:' Hãy chọn cái gì thực tế một chút đi'
01:59Thế rồi tôi nói 'Đấu vật chuyên nghiệp'
02:03Và họ nói:' Đừng có ngu'
02:05Thấy không? Họ hỏi tôi con người mà tôi muốn trở thành rồi lại bảo tôi điều mà tôi không thể trở thành
02:10và tôi không phải là người duy nhất Chúng ta được bảo rằng bằng cách nào đó phải trở thành một người khác, từ bỏ con người ta để đổi lại bằng cái mặt nạ giả tạo của con người ta sẽ trở thành Tôi được bảo phải chấp nhận cái danh tính mà người khác gán cho tôi.
02:24Và tôi tự hỏi, điều gì đã khiến giấc mơ của tôi quá dễ dàng bị lơ đi? Giấc mơ của tôi e thẹn, bởi vì chúng là của một người Canada ( cười to) Giấc mơ của tôi đầy mặc cảm và quá ôn hòa. Chúng đứng ở ngoài lề buổi vũ hội trung học Và chúng chưa bao giờ được hôn. Thấy không, giấc mơ của tôi có cả tên. Ngớ ngẩn. Ngu ngốc. Khó tin Nhưng tôi cứ mơ. Tôi đã muốn trở thành một vận động viên đấu vật. Tôi đã tính cả rồi. Tôi sẽ là 'Kẻ nghiền rác'. Đòn quyết định của tôi sẽ là ' Xe nghiền rác'. Và khẩu hiệu của tôi sẽ là:' Ta sẽ dọn hết rác'
03:06(Cười lớn) (Vỗ tay)
03:11Và rồi hắn ta, Duke 'Thùng Rác' Droese. lấy mất kế hoạch của tôi. Tôi tan nát cứ như bị bỏ vào máy nghiền rác. Tôi thầm nghĩ, ' Giờ thì sao? Tôi sẽ đi về đâu?'
03:29Thi ca. Như là cái boomerang, điều mà tôi yêu thích trở lại với tôi Một trong những dòng đầu tiên tôi có thể nhớ ra để viết là lời đáp lại cho cái thế giới đòi hỏi tôi ghét bản thân mình. Từ lúc 15 đến 18 tuổi, tôi ghét bản thân mình vì đã trở thành người mà tôi không hề muốn: một kẻ bắt nạt
03:48Khi tôi 19, tôi viết, "Tôi sẽ yêu bản thân mặc kệ sự dễ dàng của việc ghét bỏ bản thân mình"
03:57Đấu tranh cho bản thân không phải là thoả hiệp với bạo lực
04:02Khi tôi là một đứa trẻ Tôi làm giùm bài tập về nhà để kết bạn rồi tôi viết đơn đi trễ cho chúng mỗi lần chúng trễ hẹn hay trong phần lớn trường hợp là chẳng hề đến. Tôi cho mình quyền bỏ qua những lời thất hứa như vậy. và tôi nhớ một lần nọ, một kế hoạch sinh ra từ nỗi tuyệt vọng bởi một thằng nhóc cứ gọi tôi là "Yogi" (một con gấu hoạt hình béo và hay chôm đồ của du khách) rồi chỉ vào bụng tôi mà bảo,' Quá nhiều túi ăn pinick rồi đấy.ỉ" Và hóa ra không khó để lừa ai đó, Một ngày nọ, sau giờ học tôi bảo nó: " Nè, cậu có thể chép bài tập về nhà của tôi," và rồi đưa cho nó tất cả các câu trả lời sai mà tôi đã viết ra từ đêm trước Nó nhận lấy bài trông đợi nhận một điểm số hoàn hảo và rồi nó không tin nổi. Nó giơ bài về phía tôi với điểm 0. Tôi biết là mình không cần phải giơ lên bài mình, 28/30 câu đúng.nhưng sự thỏa mãn đã hoàn thiện khi nó nhìn tôi, bối rối và tôi thầm nghĩ ' Thông minh hơn một con gấu bình thường đấy chú em'
04:49(cười lớn) (vỗ tay)
04:57Đó là tôi. Đó là cách tôi chiến đấu cho bản thân mình.
05:04Khi tôi còn nhỏ, Tôi hay nhầm món sườn heo và món đòn karate là một Tôi nghĩ nó đều để gọi món sườn heo. Và vì bà tôi nghĩ điều đó dễ thương và vì sườn heo là món tôi thích bà cứ để tôi làm vậy.Không có gì to tát.. Ngày nọ, trước khi tôi nhận ra một đứa trẻ mập không phù hợp để leo cây tôi rớt từ trên cây xuống, thâm tím cả người bên phải Tôi không muốn kể cho bà bởi vì tôi sợ sẽ gặp rắc rối vì chơi ở chỗ mà tôi không nên. Một vài ngày sau, giáo viên thể dục để ý chỗ bầm đó, và tôi được đưa tới phòng hiệu trưởng. Rồi từ đó, tôi được gửi tới một căn phòng nhỏ có một cô rất tốt hỏi tôi tất tần tật về cuộc sống ở nhà của tôi. Tôi thấy không có lí do gì để nói dối Theo những gì tôi biết thì cuộc sống khá tốt đẹp. Tôi nói với cô ấy, bất cứ lúc nào tôi buồn, bà tôi sẽ cho tôi ăn món 'karate'.
05:51(cười lớn)
05:59Điều đó dẫn tới một cuộc điều tra toàn diện, và tôi bị đưa ra khỏi nhà trong 3 ngày, cho đến khi họ cuối cùng quyết định hỏi xem làm thế nào tôi bị bầm tím. Câu chuyện phím ngớ ngẩn ấy nhanh chóng truyền đi trong trường, và tôi có được biệt danh đầu tiên: 'Sườn Heo'. Đến hôm nay, tôi vẫn ghét món sườn heo.
06:24Tôi không phải đứa trẻ duy nhất lớn lên theo cách ấy, bởi xung quanh toàn là những người nói cái câu đó về chuyện 'gậy và đá gây đau chứ lời ác ý thì không' như thể vài cái xương gãy đau hơn những cái tên ta bị gọi và ta luôn bị gọi thế. Cứ thế chúng tôi lớn lên tin rằng sẽ chẳng có ai yêu chúng tôi, rằng chúng tôi sẽ cô đơn mãi mãi, rằng sẽ không bao giờ gặp ai đó làm tôi cảm thấy họ sẽ xây nên cả mặt trời vì tôi. Thế rồi những cảm xúc tan vỡ đẩy ta tới nỗi buồn miên man, và ta cố làm mình trơ đi để không cảm thấy gì Đừng nói với tôi nỗi đau đó ít hơn cái xương gãy, rằng một cuộc sống thu mình là thứ mà phẫu thuật có thể cắt bỏ, rằng chúng không di căn; chúng có đấy.
06:59Lúc đó cô ấy 8 tuổi, cái ngày đầu năm học lớp 3, cô ấy bị gọi là xấu xí. Chúng tôi cùng bị chuyển xuống cuối lớp để không bị khạc nhổ vào. Nhưng hành lang trường học đúng là một chiến trường. Chúng tôi thấy bản thân bị đàn áp bởi số lượng qua từng ngày khốn khổ. Chúng tôi thường ngồi trong lớp giờ giải lao, vì ở ngoài còn tệ hơn. Ngoài đó, chúng tôi phải tập cách chạy trốn, hoặc học cách im như tượng, vờ như không tồn tại. Lớp 5, họ dán một cái bảng trước bàn cô ấy ghi " Cẩn thận chó dữ'. Đến hôm nay, dù có một người chồng yêu thương, cô không dám nghĩ rằng mình xinh đẹp. vì một cái bớp chiếm hết gần nửa mặt cô, Lũ trẻ lúc ấy hay nói về cô , 'cứ như câu câu trả lời sai mà ai đó muốn xóa đi nhưng chưa làm xong hẳn.' Và chúng sẽ chẳng bao giờ hiểu cô ấy nuôi dạy hai đứa con mà với chúng đồng nghĩa với từ 'xinh đẹp' là từ 'Mẹ" bởi chúng thấy trái tim cô trước khi nhìn làn da, bởi cô luôn là người tuyệt vời nhất
07:54Anh ấy là như một nhánh cây gãy được ghép vào một cái cây gia đình khác được nhận nuôi, không phải vì bố mẹ ruột muốn một tương lai khác cho anh. Lúc mới 3 tuổi anh đã mang những nỗi đau chồng chéo của một phần bị bỏ rơi và hai phần bi kịch, bắt đầu được trị liệu (tâm lí) năm lớp 8, tính cách của anh được tạo từ những bài kiểm tra và những viên thuốc, sống mà bước tới là những núi cao và lùi lại là vực sâu thẳm, tự tử 4 phần 5 chết, chìm trong đống thuốc chống trầm cảm, và một thời niên thiếu bị goi là 'Popper' (một loại thuốc hít kích thích) 1% vì những viên thuốc, 99% vì sự độc ác. Anh ấy tự sát năm lớp 10 khi một đứa trẻ còn đầy đủ ba và mẹ trơ tráo nói với anh:' có gì to tát đâu, vượt qua nó đi'. như thể sự tuyệt vọng ấy có thể chữa được bởi bất cứ thứ gì có thể tìm thấy trong hộp sơ cứu.Đến hôm nay, anh ấy là một que thuốc nổ bị đốt từ cả hai đầu anh có thể tả chi tiết cảm giác khi bầu trời nghiêng đi, vào cái khoảnh khắc nó gần đổ xuống, và dù có cả tá người bạn gọi anh ấy là nguồn cảm hứng, anh vẫn là một đề tài bàn tán với những người không thể hiểu anh thỉnh thoảng là một người không-dùng-thuốc không dính đến chuyện bị tránh nghiện mà là về lương tri.
09:04Chúng tôi không phải là những đứa trẻ duy nhất lớn lên như thế Đến hôm nay, lũ trẻ vẫn bị gán cho biệt danh. Quen thuộc vẫn là ' Này thằng ngu", "Này thằng tồ". Có vẻ như mỗi trường học đều được trang bị một kho vu khí-những cái tên và được cập nhật mỗi năm, và nếu như một đứa trẻ đau khổ ở trường và không ai chịu lắng nghe? Chúng có tiếng nói không? Chúng có phải chỉ là tiếng ồn từ một đoạn băng bị kẹt? lặp lại khi mọi người nói kiểu " Trẻ con cũng có thể ác chứ". Mỗi trường học đều có một nhóm xiếc thú và phân chia giai cấp từ người làm xiếc đến gã huấn luyện sư tử, từ anh hề cho đến những kẻ phụ việc, tất cả chúng đều khác hẳn chúng ta. Chúng ta lũ quái dị-- chàng trai càng cua và người đàn bà có râu, tung hứng nỗi tuyệt vọng và sự cô độc, chơi bài, quay chai (những trò chơi giải trí), cố xoa dịu vết thương của bản thân và làm lành nó, nhưng về đêm, khi mọi người đã ngủ, chúng tôi lại đi trên dây như làm xiếc. Đó là luyện tập, và đúng vậy, một vài người gục ngã. Nhưng tôi muốn bảo họ tất cả chỉ là những mảnh vụn vỡ khi chúng ta quyết định sẽ đập tan tất cả những thứ chúng ta nghĩ chúng ta đã từng là, và nếu bạn không nhìn thấy vẻ đẹp của mình, tìm một cái gương tốt hơn, nhìn gần hơn, ngắm nghía lâu hơn, vì có những thứ bên trong bạn, làm cho bạn cố gắng không ngừng mặc kệ mọi người bảo bạn bỏ cuộc đi. Bạn xây một lâu đài quanh trái tim tan nát của mình và viết lên nó Viết rằng " Họ đã sai". Bởi vì có lẽ bạn không thuộc về một nhóm hay một kiểu thông thường nào đó. có lẽ họ quyết đinh chọn bạn cuối cùng cho môn bóng rổ hay cho mọi việc. Có lẽ bạn đã từng mang những vết bầm hay có vài cái răng gãy đến buổi show-and-tell (buổi kể chuyện), nhưng chưa từng kể bởi vì làm thế nào bạn đứng vững nếu mọi người xung quanh cố vùi bạn xuống? Bạn phải tin rằng họ đã sai.Họ phải sai. Còn lí do gì nữa để chúng ta ở lại đây?
10:53Chúng ta lớn lên học cách đông viên những người khốn khổ vì chúng ta thấy mình trong họ. Chúng ta phát triển từ cái rễ trong niềm tin rằng chúng ta không phải là thứ chúng ta bị gán cho. Chúng ta không phải là những chiếc xe bị bỏ và trống rỗng trên đường cao tốc, và nếu theo một cách nào đó chúng ta đúng là như vậy, đừng lo. Ta chỉ cần được đưa đi và đổ xăng. Ta là những thành viên tốt nghiệp từ lớp học "Chúng tôi đã vượt qua", chứ không phải một tiếng vang than khóc mờ nhạt, 'Những cái tên không làm tôi đau" Tất nhiên là chúng có chứ. Những cuộc sống chúng ta sẽ chỉ luôn tiếp diễn với những hành động cân bằng ít liên quan đến nỗi đau mà liên quan tới cái đẹp.
11:37(Vỗ tay)